Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn hết đen lại xanh, hết xanh rồi tím, hết tím rồi xanh, nếu như anh bị một ả gái bán thân cưỡng hiếp, thì anh không phải đàn ông nữa!
Ngay lập tức, Lưu Thiên Hàn xoay người, ấn Nhan Nhã Tịnh lên tường, đảo khách thành chủ.
Nhan Nhã Tịnh không ngờ rằng hành động đêm nay lại thuận lợi như vậy, cô nâng cằm lên, vừa định hôn đến cùng thì điện thoại của cô chợt đổ chuông, cứ như phấn khích đến tận trời vậy.
Nghe thấy nhạc chuông điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn đột ngột tỉnh táo lại, anh cũng đói bụng vơ quàng quá rồi, lại còn đè một ả gái bán thân!
Nghĩ tới cái miệng này của Nhan Nhã Tịnh đã bị vô số tên đàn ông hôn đủ kiểu mãnh liệt, lồng ngực Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên hơi khó thở, anh rời khỏi cơ thể của Nhan Nhã Tịnh, đốt một điếu thuốc lá, phun sương nhả khói.
Nhan Nhã Tịnh thầm thở dài trong lòng, cuộc gọi này đến chẳng đúng lúc gì cả.
Có một số cảm giác, một khi đã bị gián đoạn rồi thì có muốn tiếp tục sẽ khó càng thêm khó, tối nay kế cưa gục được anh của cô đừng mong thực hiện suôn sẻ.
Thấy chuông điện thoại vang lên không ngừng như đòi mạng, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cam chịu đi nghe máy.
Không ngờ người gọi điện tới lại là Giang Kiến Huy.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em ăn cơm tối chưa?”
Giọng nói của Giang Kiến Huy dịu dàng như nước. Nếu có Lưu Thiên Hàn thì đương nhiên anh ta sẽ rút lui. Nhưng Lưu Thiên Hàn xảy ra tai nạn xe rồi, chắc chắn anh ta phải tiếp tục theo đuổi chân ái đời mình.
“Tôi ăn rồi.”
Nhan Nhã Tịnh không muốn dây dưa không rõ với Giang Kiến Huy, cho dù chưa ăn cơm thì cô vẫn nói như vậy.
Chỉ là cái bụng này của cô thực sự vô dụng, cô vừa nói dứt lời, bụng của cô đã kêu ré lên ùng ục mấy tiếng.
Bụng cô réo to thật đấy, Giang Kiến Huy ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy rõ ràng.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tôi nghe thấy bụng em kêu rồi.”
Giang Kiến Huy cứ như con gián đập mãi không chết vậy: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, có phải em chưa ăn no không? Anh làm cơm bento tình yêu, nếu như em chưa ăn no, bây giờ anh sẽ đem qua cho em luôn.”
“Anh Giang, không cần đâu, gần đây tôi giảm cân, buổi tối không thể ăn nhiều.”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em không ăn nhiều cơm thì nào có được chứ! Em xem em đã gầy như thế nào rồi, nếu như em còn giảm cân nữa thì thực sự sẽ bị gió thổi bay mất đây!”
Giọng điệu Giang Kiến Huy kiên quyết vô cùng: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, thế này đi, anh sẽ đem bento tình yêu mà anh chuẩn bị tỉ mỉ tới cho em, ăn bữa tối cùng với em!”
“Anh Giang, thật sự không...”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em đừng nôn nóng nhé, anh qua tìm em ngay đây!” Giang Kiến Huy nói xong câu này lập tức vội vàng cúp máy, mang theo cơm bento tình yêu mà mình chuẩn bị cả một buổi chiều nghênh ngang ra khỏi cửa.
“Ha!”
Nhan Nhã Tịnh vừa định nói thêm gì đó liền nghe thấy tiếng hừ lạnh khinh thường của Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn cách Nhan Nhã Tịnh rất gần, giọng nói của Giang Kiến Huy ở đầu bên kia điện thoại, anh cũng nghe được loáng thoáng.
Anh Giang gì đó, chắc cũng là khách của ả gái bán thân này chứ gì? Lại còn bento tình yêu! Bản lĩnh quyến rũ đàn ông của người phụ nữ này cũng giỏi thật đấy!
“Anh Lưu, anh đừng hiểu lầm, giữa em và anh Giang không có gì cả.” Nhan Nhã Tịnh nhìn khuôn mặt tuấn tú đang u ám tới đáng sợ của Lưu Thiên Hàn, vội vàng giải thích cho mình.
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn nhếch môi, giọng điệu càng thêm lạnh lùng châm chọc.
Không có gì cả? Tiểu tiên nữ này tiểu tiên nữ nọ liên mồm như vậy mà còn bảo không có gì cả? Lừa quỷ à!
Cái anh Giang gì kia, gu cũng mặn thật đấy, gái bán thân mà anh ta cũng có thể gọi tiểu tiên nữ, có phải là diễn viên AV trong mắt anh ta còn là thần tiên tỷ tỷ luôn không?
Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn hừ lạnh mỉa mai như vậy, Nhan Nhã Tịnh còn rất nôn nóng rất lo lắng. Nhưng đợi sau khi cô bình tĩnh lại, cô càng nhìn dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn càng cảm thấy anh giống như đang ghen.
Phải biết rằng trước đây anh Lưu ghen, biểu hiện đều là kiểu khịt mũi khinh khỉnh, mặt sa sầm lại, dáng vẻ lạnh lùng cao quý.
Mà dáng vẻ bây giờ của anh hoàn toàn khớp với biểu hiện trước đây, không ghen thì còn là gì được nữa!
Đàn ông ghen có nghĩa là gì?
Có nghĩa là trong lòng anh ta có bạn đó!
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng khôn xiết, không kìm được mà cười tươi rạng rỡ. Vốn dĩ cô rất ghét Giang Kiến Huy, nhưng bây giờ cô lại vô cùng cảm ơn Giang Kiến Huy đã gọi cuộc gọi này cho cô.
Nghĩ lại câu tiểu tiên nữ với bento tình yêu mà Giang Kiến Huy nói, trong lòng Lưu Thiên Hàn vốn dĩ đã bực bội rồi, vừa quay mặt sang lại nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh vui như uống mật, sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.
Cái anh Giang gì đó kia mới gọi cho cô một cuộc điện thoại mà cô đã vui như vậy rồi sao?
Người phụ nữ này, là loại người gì vậy chứ!
Vừa quấn lấy anh không tha, vừa dây dưa không rõ với anh Giang gì đó, ả gái bán thân này, sao lại lăng nhăng như thế!
Lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn bị một người phụ nữ lăng nhăng khiến cho trái tim sắt đá dao súng không thể làm gì được bị tổn thương.
Lần này, Lưu Thiên Hàn tức đến mức còn không thèm khịt mũi nữa, anh quay phắt mặt đi, tức đến mức không muốn nhìn khuôn mặt vui sướng chìm đắm trong tình yêu kia của Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh thấy dáng vẻ kỳ cục này của Lưu Thiên Hàn, trong lòng càng hớn hở, vốn dĩ cô định dỗ người đàn ông kiêu ngạo này, để anh không tiếp tục hiểu lần nữa.
Nhưng cô suy nghĩ lại, hình như lạt mềm buộc chặt còn cao minh hơn chủ động ôm ấp.
Ừm, cô quyết định dùng chiến lược lạt mềm buộc chặt với anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng: “Anh Lưu, tối nay cảm ơn anh nhé, nếu không phải anh đưa em về nhà, còn đút thuốc cho em thì em sớm đã sốt chết rồi.”
“Anh Lưu, anh yên tâm, em đều ghi nhớ hết sự giúp đỡ của anh ở trong lòng, sau này có cơ hội, em sẽ báo đáp anh thật cẩn thận.”
“Nhưng mà tối anh anh Giang còn đang đợi em cùng ăn... cùng ăn bữa tối tình yêu, em phải về trước đây. Anh Lưu, tạm biệt nhé!”
Lưu Thiên Hàn rít mạnh một hơi thuốc, anh cảm thấy anh sắp bị ả bán thân này chọc tức hộc máu luôn rồi. Cô lại muốn quay về ăn bữa tối tình yêu với anh Giang gì đó kia à!
Vậy nửa đêm nửa hôm cô vừa trêu ghẹo anh vừa cưỡng ép anh thì là sao đây, lừa gạt tình cảm à!
Lưu Thiên Hàn khó chịu, rất khó chịu!
Nhất là khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh rời đi mà chẳng thèm quay đâu, anh tức đến mức toàn thân bốc khói.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh dừng lại, nụ cười tươi rói không kìm được mà xuất hiện nơi khóe miệng cô, khiến cả khuôn mặt của cô như pháo hoa đang nổ vậy.
Cô dùng hết sức kiềm chế sự vui mừng trong lòng, cố gắng thể hiện dáng vẻ hờ hững kèm theo không kiên nhẫn: “Anh Lưu, anh còn có chuyện gì sao?”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình càng ngày càng có thiên phú làm diễn viên rồi, lúc cô nói còn nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Giờ cũng muộn rồi, anh Lưu, nếu như anh không có chuyện gì thì tôi phải đi mau đây, anh Giang còn đang đợi tôi nữa!”
“Nhan Nhã Tịnh, không phải cô nói muốn báo đáp tôi thật cẩn thận sao? Tôi không muốn sau này, tôi muốn cô báo đáp tôi ngay bây giờ!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn kỳ cục vô cùng, cứ giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo vậy.
Nhan Nhã Tịnh gần như có thể đoán được Lưu Thiên Hàn sẽ nói những gì tiếp theo, cái gọi là báo đáp chắc chắn là mấy thứ kiểu như lấy thân báo đáp rồi. Cô vui đến mức cả trái tim cũng bay lên, nhưng vì kế sách lạt mềm buộc chặt của mình, cô vẫn kiêu ngạo mà điềm nhiên đáp một tiếng: “Ừm.”
“Anh Lưu, anh muốn... em báo đáp anh như thế nào?”