Thực ra, Nhan Nhã Tịnh thực sự không có dũng khí xông vào Lam Điều tìm nhiều đàn ông như vậy. Cô đang đánh cược, cô cược Lưu Thiên Hàn cho dù mất ký ức cũng không thể nhìn cô trầm mê trụy lạc.
Có thế nào Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ quăng chiếc áo voan đi mất, bây giờ cô đang mặc một chiếc áo dây màu trắng, không tới mức hở cái không nên hở. Nhưng nhìn cô ăn mặc như vậy vẫn khiến anh khó chịu không nói được thành lời.
Anh biết, một gái ngành như cô, cơ thể chắc chắn đã bị vô số người đàn ông nhìn thấy rồi. Nhưng giờ này phút này, anh không chịu nổi việc cô ăn mặc như vậy đi tìm bao nhiêu đàn ông như thế.
Cơ thể hành động còn nhanh hơn cả não, não anh còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh thì anh đã tóm Nhan Nhã Tịnh về, cứng rắn nhét cô vào ghế ngồi phía sau xe.
Động tác của Lưu Thiên Hàn vẫn thô lỗ hệt như sói dữ hung hiểm, nhưng khóe miệng của Nhan Nhã Tịnh lại không kiềm được mà nhếch lên.
Cô biết ngay mà, anh không thể hoàn toàn làm ngơ cô được.
Cho nên, kế hoạch cô lao về phía anh, khiến anh yêu cô lại lần nữa vẫn khá có khả năng đấy.
Lưu Thiên Hàn mạnh tay đóng cửa sau xe, mở cửa xe chỗ ghế lái rồi lạnh lùng lên xe, đạp chân ga, chiếc xe thể thao liền lao đi nhanh như chớp.
Lưu Thiên Hàn cảm thấy tối nay bản thân thực sự bị điên rồi. Không ngờ anh lại ngăn cản một người phụ nữ bán hoa đi tìm khách. Anh tốt bụng như thế từ khi nào vậy, còn bằng lòng cứu vớt thiếu nữ sa ngã?!
Hơn nữa, điều càng khiến anh suy sụp hơn là bây giờ anh còn đưa thiếu nữ sa ngã này về nhà!
Lưu Thiên Hàn vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy được Nhan Nhã Tịnh ngồi phía sau xe qua gương chiếu hậu.
Nhìn xong, mũi anh nóng rực.
Lưu Thiên Hàn thực sự cảm thấy tối nay mình điên thật rồi. Mấy tháng anh và Cung Tư Mỹ ở bên nhau, cho dù cô ta có mặc thế nào để tiếp cận anh, anh cũng chẳng hề nảy sinh chút hứng thú nào với cô ta cả. Mà bây giờ người phụ nữ này vẫn còn mặc đồ trên người, nhưng anh lại gần như mất kiểm soát rồi.
Lưu Thiên Hàn đạp mạnh chân phanh, cởi áo vest ngoài ra rồi lạnh lùng quẳng cho cô: “Mặc vào!”
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn áo vest của Lưu Thiên Hàn một cái, lôi xuống khỏi người mình rồi thuận tay đặt bên cạnh.
Nực cười, tối hôm nay cô tới quyến rũ anh đấy, cô mặc nhiều đồ như thế mới lạ!
Lưu Thiên Hàn trước giờ luôn thờ ơ biết tự kiềm chế. Nhưng khi thấy Nhan Nhã Tịnh lại cởi áo vest của anh ra, anh khó mà giữ vững sự bình tĩnh được.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh qua gương chiếu hậu, nhưng anh cũng đâu thể xông tới giúp cô mặc áo lên được?
Anh chẳng rảnh như thế!
Lưu Thiên Hàn trong ngoài bất nhất rời tầm mắt khỏi gương chiếu hậu, chuyên tâm lái xe.
Anh thẩm nhủ với bản thân, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng tầm nhìn của anh cứ không tự chủ được mà rơi vào gương chiếu hậu.
Tâm tư suýt chút nữa là loạn cào cào hết cả lên.
Vô lý!
Trước giờ anh chưa từng nghi ngờ khả năng kiềm chế của bản thân, anh tự cho rằng anh còn vững vàng hơn cả Liễu Hạ Huệ. Một người cấm dục tự kiềm chế vốn chẳng bao giờ động lòng với người con gái nào như anh, vậy mà chỉ mới như thế này thôi anh đã dâng trào cảm xúc tới vậy.
Lưu Thiên Hàn híp mắt đầy nguy hiểm, nghe nói ở chốn phong lưu, có rất nhiều phụ nữ vì để quyến rũ được đàn ông mà thích dùng những chiêu trò hạ lưu. Lẽ nào người phụ nữ này nhân lúc anh không để ý đã chuốc thứ gì đó cho anh rồi ư?
Đúng! Chắc chắn anh đã bị cô ta chuốc cho thứ gì rồi! Nếu không, anh tuyệt đối sẽ chẳng trở nên kỳ quái như vậy!
Ha!
Cho rằng cô hạ thuốc tôi thì sẽ leo lên được giường của tôi chắc?!
Nằm mơ đi!
“Đáng chết!”
Lưu Thiên Hàn cáu kỉnh gầm một tiếng. Nhìn người phụ nữ phía sau vẫn đang không đứng đắn, anh sắp điên lên mất rồi.
“Này cô kia, cô làm gì đấy!”
“Anh Lưu, gài áo của em bị bung thật rồi...” Nhan Nhã Tịnh tủi thân nói.
Mới này lúc chưa lái xe, Nhan Nhã Tịnh nói gài áo của mình bị bung, đúng là giả vờ để quyến rũ Lưu Thiên Hàn.
Nhưng mới nãy Lưu Thiên Hàn thô bạo kéo cô xuống xe, cô còn tức giận quẳng áo khoác đi nữa, gài áo của cô thật sự bị bung ra rồi.
Gài áo chưa đóng khiến cô cảm thấy rất không an toàn, cũng rất khó chịu.
Cho nên cô muốn đóng gài áo lại.
Nhưng mà, cô còn chưa đóng được thì đã bị Lưu Thiên Hàn phát hiện rồi.
Nhan Nhã Tịnh là một người khá thông minh, nhưng mỗi lần đóng gài áo sau đều là cả một quá trình dày công vất vả. Đặc biệt là sau khi ở chung với Lưu Thiên Hàn, đều là anh cài lại giúp cô, khiến bây giờ cô cài càng không thuận tay.
Nghe thấy lời của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn tức tới mức muốn đạp gãy cả chân ga.
Anh cảm thấy vô cùng vô cùng nực cười, một người vững như Thái Sơn, vui giận chưa từng viết ra mặt như anh giờ lại bị người phụ nữ này chọc tức tới mức gần như mất đi lý trí.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đay nghiến nói, khuôn mặt tuấn tú sắc nét như được đẽo gọt trầm hẳn xuống, hiện rõ sự phẫn nộ, nhiệt độ bên trong xe tức thì thấp xuống âm độ.
Nhan Nhã Tịnh tủi thân chớp mắt một cái, ăn ngay nói thật: “Anh Lưu, em không đóng được gài áo!”
Lại là cái gài áo đấy!
Người phụ nữ này quyến rũ đàn ông đến nghiện rồi đúng không!
Lưu Thiên Hàn chẳng thể nhịn nổi nữa, anh cứ thế đỗ chiếc xe thể thao bên lề đường, nhanh chóng mở cửa xe rồi tóm chặt vai của Nhan Nhã Tịnh.
Sau một loạt động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, Lưu Thiên Hàn bỗng ngớ người, lúc tỉnh táo lại thì càng thêm chán nản bực dọc.
Chẳng lẽ anh thực sự định cài cúc áo cho đứa gái ngành này sao!
Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh tràn ngập sự vui sướng dạt dào, đứng là niềm vui bất ngờ mà, không ngờ anh Lưu lại muốn đóng gài áo giúp cô.
Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng cúi mặt: “Anh Lưu, làm phiền anh nhé.”
Ngay giây sau, cô chợt cảm thấy vai mình đau đớn, sau đấy người cô bị Lưu Thiên Hàn thô bạo ném bên đường.
Nhan Nhã Tịnh không thể nào ngờ được tự dưng lại xảy ra biến cố như vậy, mới nãy tay của anh đã... sao lại thành như này chứ!
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, chiếc xe thể thao của Lưu Thiên Hàn đã lao đi như một cơn gió, để lại trước mặt cô làn khói bụi bốc lên.
Nhan Nhã Tịnh bất lực ngồi xổm trên đất, vùi sâu chiếc đầu nhỏ của mình vào đầu gối.
Anh Lưu cứ vứt bỏ cô như vậy sao?