“Cô An, có phải cho dù cô mắc lỗi gì cũng đều có thể đổ lên người người khác không?” Một phóng viên lão làng thực sự không nhìn nổi dáng vẻ cứ thích tỏ ra đáng thương của Tô Thu Quỳnh nữa: “Cô An, chúng tôi không nhìn thấy Tô Thu Quỳnh hại cô, nhưng cô thì cho dù gặp phải chuyện gì cũng thích hắt nước bẩn lên người Tô Thu Quỳnh!”
“Tô Thu Quỳnh không có lỗi, ngồi tù năm năm, vốn dĩ đã là oan khuất vô cùng lớn rồi, cô còn cho người hành hạ cô ấy ở trong tù. Cô làm loại chuyện thế này, rốt cuộc cô có phải con người không!”
Phóng viên lão làng kia chỉ trích không hề nể nang, chặn cho An Tình bỗng chốc không biết phải biện bạch như thế nào.
Cũng không đợi cô ta nói chuyện, một nữ phóng viên trẻ tuổi khác không nhịn được nói: “Đương nhiên không phải là con người rồi! Chỉ cần có một chút nhân tính thì ai mà làm được chuyện giết chính con của mình chứ! Bắt đầu từ lúc cô ta giết chết con của mình, cô ta đã không phải con người rồi!”
“Ai nói tôi không phải con người! Mấy người giúp Tô Thu Quỳnh hại tôi, mấy người mới không phải là con người!” An Tình bị người khác bức ép tàn nhẫn như vậy nên cũng nôn nóng: “Tôi không hề có lỗi, mấy người dựa vào đâu mà chỉ trích tôi! Mấy người nhận hối lộ của Tô Thu Quỳnh có đúng không!”
“An Tình, cô đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi!” Phóng viên gia kia đã hành nghề nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy người không biết liêm sỉ chư An Tình.
Ông ta tiếp tục đả kích An Tình bằng những ngôn từ sắc bén: “An Tình, chúng tôi không cần phải nhận hối lộ của Tô Thu Quỳnh. Với chuyện mà cô làm, chỉ cần là người có chút lương tâm thì đều muốn đập chết loại ung nhọt của xã hội như cô!”
“Ông nói ai là ung nhọt của xã hội đấy? Mấy người còn dám ức hiếp chị hai tôi, có tin tôi giết chết mấy người không!” An Trí Dũng bảo vệ An Tình ra đằng sau, vênh váo đe dọa đám phóng viên.
An Trí Dũng hung hăng quen thói rồi, hoàn toàn không coi phóng viên ra gì. Anh ta quẹt mũi, đấm mạnh một quyền vào mặt nữ phóng viên trước mặt nhất.
Một đấm này của An Trí Dũng rất mạnh, khóe môi nữ phóng viên kia lập tức rỉ máu.
Vốn dĩ hành động ác ôn của chị em nhà họ An đã khiến người khác thấy phẫn nộ rồi, bây giờ An Trí Dũng còn ra tay đánh người, nhất là còn đánh một phụ nữ, đám phóng viên càng giận dữ hơn.
“An Trí Dũng, anh dựa vào đâu mà đánh người vậy! Anh cậy vài đồng tiền bẩn của nhà họ An các anh là có thể đánh người sao!”
“Đúng đấy, quá đáng quá rồi! Mà càng đáng giận đó là ban đầu tôi còn tin Tô Thu Quỳnh múa thoát y quyến rũ anh ta, tôi còn chửi Tô Thu Quỳnh nữa chứ. Sau này mới biết rõ được rằng thực ra là An Trí Dũng ép buộc ức hiếp Tô Thu Quỳnh. Chị em nhà họ An này, đúng là người này còn kinh tởm hơn người kia!”
“Bề ngoài trông kinh tởm không đáng sợ, hại người như thế này thì kinh tởm lắm! Cái loại cặn bã của xã hội này, nên để tất cả mọi người thấy rõ được bộ mặt thật của bọn chúng!”
chị em kinh tởm các người nợ Tô
Tô Thu Quỳnh đi! Xin lỗi Tô Thu Quỳnh
...
đòi bọn họ xin lỗi Tô Thu Quỳnh, An Tình và An Trí Dũng tức tới
lòng cô ta hận không thể đánh một trận. Cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực, vậy mà đẩy được phóng viên
âm này là anh mở có đúng không! Không phải anh đã từng nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi sao, anh sẽ bảo vệ tôi thật tốt, vì sao
à?” Lý Hoài Nam một mặt vô tội: “Gu của tôi trước giờ đều kén chọn, cô An à, cô thực sự không lọt nổi
đời, bảo vệ cô thật tốt... Xin lỗi, gu tôi không mặn như thế! Còn nữa, chuyện công bố
“Lý Hoài Nam, anh!”
dám nghĩ rằng thời gian
thấy gu của anh
đấy, anh Lý có tấm lòng rộng mở, đạo đức tốt đẹp như thế này, sao gu có thể mặn
đang thay trời hành đạo, đúng là xúc động lòng
...
hội mà nịnh nọt,
nịnh nọt Lý Hoài Nam thoải mái cả rồi, nhưng trong lòng An
“Được, Lý Hoài Nam, anh giỏi! Anh giỏi lắm! Anh tưởng mình là sứ giả chính nghĩa thay trời hành
đẹp đẽ còn hơn cả phụ nữ của Lý Hoài Nam không hề giảm đi: “Lừa đảo cũng còn hơn là kẻ giết người, ít
“Anh!”
còn định nói thêm gì đó thì chợt có mấy cảnh sát khí thế
chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến để phối hợp điều tra, chúng tôi
Tình hét toáng lên: “Tôi không tới cục
cho mấy người bắt chị của tôi! Mấy người dựa vào đâu mà bắt chị của tôi?
chống lưng cho anh ta, người khác không dám làm gì anh ta.
Nhưng anh ta lại quá đề cao bản thân, hoàn toàn không nhìn rõ được bản thân như thế nào.
An Trí Dũng giơ cánh tay lên định dạy dỗ mấy cảnh sát này một trận, kết quả đương nhiên là sau khi khiến một cảnh sát bị thương thì đã bị cảnh sát đưa cả anh ta lẫn An Tình về cục cảnh sát.
Gan mẹ An khá nhỏ, nhìn thấy An Tình và An Trí Dũng đều bị cảnh sát dẫn đi liền sốt ruột tới mức ngất xỉu.
Hàng lệ ba An chảy dài, nhưng không thể làm gì được nữa.
Lần đầu tiên Chiến Mục Hàng cảm thấy thang máy chạy chậm như vậy, dường như phải mất một thế kỷ dài đằng đẵng thang máy mới chạy lên trên tầng cao nhất.
Vừa đi ra khỏi thang máy anh ta đã lao tới căn phòng tổng thống khi nãy như một cơn gió.
Anh ta cầm thẻ phòng nhưng cửa phòng không mở ra được, hiển nhiên là cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong.
Mi tâm Chiến Mục Hàng giật giật, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Anh ta dùng sức đập cửa phòng, lớn tiếng gọi tên Tô Thu Quỳnh, thế nhưng anh ta không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào của Tô Thu Quỳnh cả.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thu Quỳnh, không ai nghe máy.
Lúc anh ta cầm điện thoại lên thì tiện thể nhìn đồng hồ, từ lúc anh ta rời khỏi phòng tổng thống thì đã nửa tiếng trôi qua rồi.
Nếu như Tô Thu Quỳnh thực sự tự sát thì thời gian dài như vậy rồi có thần tiên cũng không cứu được.
“Tô Thu Quỳnh, mở cửa!”
Sự hoảng loạn nặng nề tràn ngập trong trái tim Chiến Mục Hàng, anh ta không thể đợi nổi nữa, trực tiếp bảo nhân viên phục vụ lấy dụng cụ tới cạy khóa.
Cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra, Chiến Mục Hàng xông thẳng vào phòng tắm, còn chưa tới cửa phòng tắm anh ta đã nhìn thấy máu tươi đỏ thắm rỉ ra từ khe cửa phòng tắm, mùi máu tanh nồng nặc, kích thích tới từng lỗ chân lông trên người anh ta đều đau đến mức không thể thở nổi.