Sắc mặt Tô Thu Quỳnh hơi tái nhợt, may là ánh sáng ở đây hơi tối nên không đến mức cô không thể che giấu nổi sự hoảng loạn.
Cô không biết vì sao người đàn ông này lại nói những lời kì lạ như thế, nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không thể phục vụ gã ta được.
Tô Thu Quỳnh ép bản thân phải bình tĩnh lại, cô cảnh giác đánh giá xung quanh, nơi đây chắc hẳn là một khu rừng bên ngoài thành phố, ban đêm ở nơi như thế này, sợ là cô có hét rách họng cũng không có ai tới cứu cô cả.
Cô chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, nghĩ cách tự cứu bản thân mình thôi.
Tô Thu Quỳnh lùi về sau một bước, trên mặt cô là vẻ lạnh nhạt: “Muốn tôi phục vụ anh thì cũng không phải không thể, nhưng anh phải trả lời tôi vài câu đã.”
“Được, cô nói đi.” Thấy Tô Thu Quỳnh hợp tác như vậy, tâm trạng của Lý Kiệt không khỏi tốt lên rất lâu, gã ta mỉm cười âm u ám muội với Tô Thu Quỳnh: “Tôi hứa, đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói cho hết.”
“Vì sao anh lại nói tôi làm gái ở Oanh Yến?”
“Đương nhiên là vì tôi biết rồi!” Vẻ mặt Lý Kiệt đắc ý: “Tô Thu Quỳnh, những chuyện tệ hại mà cô từng làm đều bị tung hết lên mạng rồi, mọi người đều biết cô từng giết người, từng ngồi tù, còn là loại gái điếm không biết liêm sỉ nữa!”
Từng giết người, từng ngồi tù, gái điếm...
Khớp ngón tay Tô Thu Quỳnh trắng bệch, cô đã từng nghĩ rồi sẽ có một ngày chuyện cô từng ngồi tù sẽ bị bại lộ, nhưng cô không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Hơn nữa, gái điếm...
Cô chưa từng làm gái điếm bao giờ cả, cô thực sự không hiểu, vì sao những người trên mạng lại phải đảo lộn trắng đen như thế!
“Còn gì nữa?”
“Còn nữa à...” Lý Kiệt cười nham hiểm: “Còn cả những chuyện cũ giữa cô và anh Chiến nữa! Tô Thu Quỳnh, tôi khuyên cô một câu, sau này đừng quấn lấy anh Chiến nhà người ta nữa!”
“Anh Chiến nhà người ta đã nói rồi, đời này anh ta ghét nhất là ruồi nhặng, Tô Thu Quỳnh và phân, cô việc gì phải khiến người ta khó chịu chứ!”
“Hơn nữa anh Chiến nhà người ta sắp kết hôn với cô An rồi, loại gái điếm như cô còn quấn lấy người ta không buông, cô khiến người ta thấy ghê tởm lắm đấy! Người ta chê cô bẩn đó!”
Sau đó Lý Kiệt lại nói gì đấy nữa, Tô Thu Quỳnh đều không nghe rõ nữa, khắp cô lúc này chỉ còn câu nói kia.
Ruồi nhặng, Tô Thu Quỳnh và phân.
Đúng rồi, sáu năm trước Chiến Mục Hàng đã từng nói câu này. Chỉ là khi đó cô còn đang kiên quyết dũng cảm yêu anh ta, cho dù anh ta khiến cô xấu hổ đến thế nào đi chăng nữa, sự nhiệt tình trong lòng cô vẫn không hề suy giảm.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Thứ tình yêu mà cô một lòng một dạ theo đuổi lại chỉ là một trò đùa khiến người khác khó chịu mà thôi.
Không cần hỏi thêm nữa, Tô Thu Quỳnh đã biết rằng bây giờ chắc chắn cô đang bị chửi bới khắp mạng rồi, mà tất cả những điều này, hiển nhiên là kiệt tác của Chiến Mục Hàng hoặc An Tình.
Tô Thu Quỳnh nặng nề nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở mắt ra, bọn họ làm vậy là vì không muốn để cô sống! Nhưng cô nhất định phải sống tiếp!
Cho dù bọn họ có đổ mọi thứ bẩn thỉu lên cô thì cô cũng phải ngẩng cao đầu, sống tiếp một cách kiêu ngạo, không ai bì nổi!
“Tô Thu Quỳnh, đêm nay cứ phục vụ tôi cho thật tốt đi! Tôi không chê cô bẩn đâu! Cho dù là cái miệng nào của cô thì tôi cũng không chê bẩn.”
Lý Kiệt nói xong liền cười đê tiện rồi nhào lên người Tô Thu Quỳnh.
Đương nhiên Tô Thu Quỳnh không muốn bị gã ta nhào lên, cô vội vàng nghiêng người khiến gã vồ hụt.
Tô Thu Quỳnh không biết điều như vậy khiến trong lòng Lý Kiệt rất khó chịu, gã tay xoay người túm lấy cánh tay Tô Thu Quỳnh, hung hăng ấn cô xuống đất.
“Trốn à? Tô Thu Quỳnh, ai cho cô trốn? Cô đừng có mà không biết điều! Có có tin cô chọc ông đây tức giận rồi, đêm nay ông đây sẽ chơi chết cô không!”
“Tôi tin.”
Giọng điệu Tô Thu Quỳnh bình tĩnh không chút dao động, cứ như thể người bị đe dọa không phải cô cô. Giọng nói kia lạnh nhạt như vậy khiến trái tim đang bực bội của Lý Kiệt bỗng dưng bình tĩnh lại.
Cô chống cành cây khô ở bên cạnh rồi đứng dậy: “Đêm nay anh muốn tôi ngủ với anh đúng không? Nhưng muốn tôi ngủ thì phải trả phí chứ.”
Tô Thu Quỳnh khựng lại một chút rồi lại nói thêm một câu: “Chuyển tiền Zalo thì không được đâu, tôi chỉ lấy tiền mặt thôi.”
“Nói sớm như vậy có phải dễ hơn không!” Sau khi xác nhận Tô Thu Quỳnh quả thực bán thân, Lý Kiệt lại thêm khinh bỉ cô trong lòng một lần nữa, gã ta khinh thường nguýt một tiếng: “Nói đi, phí ngủ của cô là bao nhiêu?”
“Này, tôi nói trước đây nhé, đắt quá là không được đâu! Loại phụ nữ như cô từng phục vụ nhiều đàn ông như vậy, có khi sắp bị người ta chơi tới nát rồi, đắt thì không đáng đâu!”
Nếu như Lý Kiệt nói những lời này với phụ nữ khác, chắc chắn sẽ khiến người đó rất khó chịu, nhưng người mà gã ta đối mặt là Tô Thu Quỳnh.
Cho dù là chuyện xấu hổ hơn đi chăng nữa thì Tô Thu Quỳnh cũng đã từng đối mặt rồi, những lời sỉ nhục này của Lý Kiệt đối với cô thực sự không có sức sát thương gì cả.
Tô Thu Quỳnh cong môi cười lạnh nhạt, cho dù nụ cười của cô mang theo sự xa cách chán ghét cuộc đời, nhưng vẫn không che đi được vẻ quyến rũ trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Tô Thu Quỳnh không nhanh không chậm duỗi ngón tay ra, Lý Kiệt cau mày: “Ba triệu?”
Với sắc đẹp của Tô Thu Quỳnh, đừng nói là ba triệu, cho dù có là ba mươi triệu thì cũng đáng, nhưng gã ta không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy.
Đêm nay Tô Thu Quỳnh đã là vật nằm trong lòng bàn tay gã rồi, cho dù gã có đòi miễn phí thì cũng được. Gã ta chỉ muốn hai người anh tình tôi nguyện chút thôi, cho nên mới nhịn đau đồng ý yêu cầu với giá tiền này của cô.
“Không, chúng ta có duyên, không cần nhiều như vậy.” Tô Thu Quỳnh dừng lại, sau đấy chậm rãi nói: “Ba trăm.”
Lý Kiệt vui mừng không tả nổi, ba trăm đối với gã thực sự chỉ là bớt hút vài gói thuốc lá thôi, gã ta vươn tay ra túm lấy cánh tay Tô Thu Quỳnh: “Được, chốt vậy đi! Chỉ cần cô phục vụ tôi thật tốt, tôi còn bo cho cô thêm một khoản nhỏ nữa!”
Nói rồi Lý Kiệt, định cúi mặt xuống muốn hôn Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh kinh tởm né mặt đi, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào: “Đừng! Tôi không thích xong việc mới nhận tiền. Tôi thích tiền trước việc sau hơn.”
Tô Thu Quỳnh hợp tác như vậy, sao Lý Kiệt còn có thể nói không được, ngay lúc đó gã ta buông Tô Thu Quỳnh ra liền vội vã đi về phía xe: “Cô đợi đó! Tôi để ví tiền trên xe, giờ tôi đi lấy tiền ngay đây!”
Nhìn thấy bóng lưng dần đi xa của Lý Kiệt, Tô Thu Quỳnh không dám chần chừ một chút nào, lập tức chạy về phía ngược lại.
Lần đầu tiên Tô Thu Quỳnh tới nơi này, cô cũng không biết đằng trước là nơi nào, nhưng cô không dám dừng lại, chỉ cần cô dừng lại một chút thôi thì đêm nay cô sẽ không trốn thoát được.
Sau khi Lý Kiệt lấy tiền từ trong ví ra, phát hiện Tô Thu Quỳnh đã không thấy đâu nữa, gã ta đạp mạnh lên gốc cây khô bên cạnh: “Mẹ nó! Đồ gái điếm, dám chơi tao à! Để xem hôm nay ông đây chơi mày như thế nào!”
Lý Kiệt cũng rất quen thuộc với địa hình đoạn này, gã ta biết Tô Thu Quỳnh chỉ có thể chạy về hướng ngược lại, bèn mở đèn pin trên điện thoại lên rồi đuổi theo.
Tô Thu Quỳnh gần như chạy về phía trước với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, nhưng tốc độ của đàn ông và phụ nữ vẫn có khoảng cách lớn, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Lý Kiệt.
Tô Thu Quỳnh biết, nếu như cô còn chạy tiếp về phía trước thì chỉ vài giây nữa thôi cô sẽ bị đuổi kịp, cô cắn răng rồi nấp trong một lùm cỏ rậm rạp ở bên cạnh.
“Đồ gái điếm, trốn đi rồi đúng không?” Lý Kiệt cầm điện thoại cẩn thận tìm kiếm xung quanh: “Để ông đây tìm được mày thì ông đây lột da mày luôn!”