Nhan Nhã Tịnh bị nhột tỉnh.
Trên môi nhột nhột, sau đó là cái mũi, lỗ tai đều nhột.
Cô tưởng là có con côn trùng bò trên mặt mình, liền vươn tay đập vào nó.
Vừa mở mắt liền đối diện với gương mặt tuấn tú ai oán phóng to trước mặt mình.
Nhìn thấy dấu đỏ trên mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vội vàng đưa tay ra vuốt ve cho anh.
Ai biết được con côn trùng này lại là anh Lưu chứ, nếu như cô biết thì cô đã nhẹ nhàng hơn rồi.
“Anh Lưu, không phải là em cố ý đánh anh đâu, em không cẩn thận tưởng anh là côn trùng.” Nhan Nhã Tịnh vừa xoa xoa gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn, vừa áy náy nói.
“Hừ!"
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo xoay mặt qua một bên, tự dưng bị đánh, anh đã ấm ức lắm rồi, bây giờ lại bị người ta tưởng là côn trùng, anh vui lòng mới là lạ đó.
Còn... hừ?
Anh giận rồi có đúng không?
Lúc đầu Nhan Nhã Tịnh còn muốn dỗ dành người đàn ông càng ngày càng ngây thơ, nhưng mà nhìn thấy anh làm kiêu hừ hừ với mình như thế, nhất là lúc nãy cô muốn đứng dậy, nhưng eo lại như gãy mất, cô trực tiếp ngã xuống giường, Nhan Nhã Tịnh cũng tức giận.
Cô buông gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn ra, che giấu nụ cười trên mặt, bày ra bộ dạng hỏi tội mà nói.
“Anh Lưu, anh còn dám lý luận có đúng không? Nếu như không phải anh trộm hôn em, sao em có thể đánh anh, lúc đầu em đang ngủ say, ai kêu anh đánh thức em dậy?”
Nhan Nhã Tịnh muốn ngồi dậy nhìn Lưu Thiên Hàn từ trên cao, tốt nhất là nên có khí thế một chút, nhưng mà vừa mới hoạt động thì eo cô liền đau, trong lòng lại càng tức giận, cô trực tiếp ném cái gối vào gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn: “Hừ, em cũng biết hừ. Nếu như sau này anh còn lén hôn em, làm phiền giấc ngủ của em, có tin là em cắn chết anh không hả?”
Nhan Nhã Tịnh tưởng là cô nói xong lời này thì Lưu Thiên Hàn sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, suy nghĩ một hồi, Lưu Thiên Hàn kề mặt đến gần, lại đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô.
Lại lén hôn cô.
Nhan Nhã Tịnh vừa mới định dạy dỗ người đàn ông có tư tưởng vô cùng đen tối một trận, giọng nói chính trực của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai cô: “Bây giờ em có thể cắn anh rồi đó.”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp phản ứng, anh đã cưỡng ép dán môi đến gần môi cô: “Cắn ở đây này."
"..."
Lời nói này của cô không thể uy hiếp anh Lưu, sao lại có thể khích lệ anh tiếp tục chiếm tiện nghi của mình vậy chứ?
“Anh Lưu, cái đồ vô liêm sỉ.”
Sau khi bị chiếm tiện nghi, Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, nhịn không được mà mở miệng nói.
“Ok, nghe theo lời vợ, vô liêm sỉ.” Lưu Thiên Hàn mặt không đỏ tim không đập, quả quyết xuyên tạc ý tứ của Nhan Nhã Tịnh, tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Nhan Nhã Tịnh không biết phải nói cái gì với anh mới tốt đây, hình như là cho dù cô có nói cái gì thì anh cũng sẽ có cách chiếm tiện nghi.
Vì để không tiếp tục bị người đàn ông vô liêm sỉ này chiếm tiện nghi, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể sáng suốt duy trì sự im lặng.
“Vợ à, sau này chuyển đến ở cùng anh đi.” Lúc Nhan Nhã Tịnh đang giữ vững lập trường im lặng là vàng, giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai cô.
Được anh gọi là vợ, Nhan Nhã Tịnh không khỏi xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Anh Lưu, anh đừng có kêu lung tung, ai là vợ của anh.”
Còn nữa, ai muốn chuyển qua ở chung anh chứ.
Bây giờ không ở chung mà ngày nào cũng bị anh ăn đến nỗi không còn một mẩu xương vụn, nếu như chuyển qua ở chung anh, thế thì không phải là ngày nào cô cũng không được bước xuống giường à.
“Nhan Nhã Tịnh, giấy kết hôn ở đây, em nói ai là vợ của anh?”
Đột nhiên ánh mắt của Lưu Thiên Hàn từ từ trở nên sâu sắc, chất giọng trầm thấp của anh nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có giấy kết hôn làm chứng, anh cũng không phải là anh Lưu của em, anh là... chồng của em.”
Nhan Nhã Tịnh anh là... chồng của em.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ muốn nhỏ ra máu, cô đã chấp nhận sự thật mình và Lưu Thiên Hàn là vợ chồng, nhưng cô gọi anh là anh Lưu đã thành thói quen, bỗng nhiên kêu cô gọi anh bằng chồng, thật sự cũng không sửa được.
“Anh Lưu, em không quen gọi anh như thế.” Thật là buồn nôn.
“Nhan Nhã Tịnh, có một số việc, em phải làm cho quen.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn thâm tình nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh như đang dụ dỗ, dần dần hướng dẫn cô: “Ví dụ như là làm quen với việc chung chăn chung gối với anh, làm quen với việc gọi anh là chồng, làm quen với việc ân ái với anh.”
“Nào, gọi anh nghe thử xem.”
“Chồng..."
Nhan Nhã Tịnh kìm nén cả nửa ngày, vẫn không thể kêu ra khỏi miệng.
Cô nhăn nhăn gương mặt nhỏ nhắn, đáng thương nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, hay là thôi đi, em thật sự không thể gọi được.”
“Được thôi, không gọi cũng được.” Lưu Thiên Hàn nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, nhưng lời nói ra lại là uy hiếp trần trụi: “Không gọi thì chúng ta tiếp tục vận động.”
Nhan Nhã Tịnh vô thức xoa nhẹ eo, tối hôm qua anh Lưu cầu hôn mình chân thành như thế, cô cảm động lại xúc động, cho nên mới chủ động vận động cùng anh.
Nhưng mà vận động một lần, cô liền hối hận, người đàn ông này làm đến nghiện, đã có một lần thì chắc chắn có lần thứ hai, sau đó liền dừng không được.
Gọi anh chồng thật sự rất xấu hổ, nhưng mà so sánh với việc tiếp tục tàn phá eo mình, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định lựa chọn gọi anh một tiếng chồng.
“Anh Lưu, em gọi, em gọi còn không được nữa à?”
“Gọi cái gì, hả?”
Lưu Thiên Hàn nheo mắt, khóe môi cong lên, không giống như là tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng cấm dục, mà lại giống như một con hồ ly gian xảo bắt nạt bé thỏ trắng đến nghiện.
“Chồng... chồng..."
Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn không hài lòng tiếng gọi lắp ba lắp bắp của mình, lại quấn lấy mình đòi tiếp tục vận động, cô vội vàng bày ra tư thế hùng hồn mà hét to: “chồng.”
Lòng Lưu Thiên Hàn mềm nhũn.
Lần đầu tiên anh phát hiện một người phụ nữ chỉ cần dùng giọng nói của mình mà đã có thể khiến lòng anh mềm mại, sau đó huyết dịch cả người sôi ùng ục.
“Ừm."
Lưu Thiên Hàn chuẩn xác bắt lấy môi Nhan Nhã Tịnh: “Vợ, em ngoan như thế, để ban thưởng, anh chỉ có thể vận động với em.”
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, thế này sao lại là ban thưởng chứ, rõ ràng là đang tra tấn.
Là sự tra tấn ngọt ngào...
Bởi vì khúc nhạc dạo đầu ban sáng mà ngày hôm nay Nhan Nhã Tịnh thành công đi làm muộn.
Trước đó đồng nghiệp ở bệnh viện đều cho rằng cô vào Hách Trung Văn là một cặp, bây giờ mối quan hệ của cô với Lưu Thiên Hàn rõ ràng như thế, đồng nghiệp ở bệnh viện nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Nhan Nhã Tịnh không muốn bởi vì chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, cho nên cô lựa chọn phớt lờ ánh mắt hâm mộ, hoặc là vẻ tìm tòi nghiên cứu của đồng nghiệp.
Lúc Bùi Bảo Bình tưởng rằng Nhan Nhã Tịnh là bạn gái của Hách Trung Văn thì lấy lòng đủ kiểu, bây giờ biết Nhan Nhã Tịnh là vợ của anh Lưu đại danh đại đỉnh, ông ta hận không thể móc trái tim nịnh nọt của mình đặt trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh thật sự không chịu nổi bộ dạng này của Bùi Bảo Bình, cho nên lúc Bùi Bảo Bình mời cô đi ăn cơm, cô quả quyết lựa chọn cùng Tô Thu Quỳnh đến quán thịt nướng Trùng Khánh mới mở bên cạnh quảng trường, ăn uống thả ga.
Không biết có phải là thần kinh quá nhạy cảm, vừa mới ra khỏi bệnh viện, Nhan Nhã Tịnh liền cảm thấy như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô vô thức quay lưng lại muốn tìm kiếm ánh mắt kia, cô liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen không có biển số đang điên cuồng chạy về phía cô.