Sao có thể không đồng ý gả cho anh được chứ.
Nhan Nhã Tịnh xấu hổ cúi thấp đầu, cô biết lúc con trai cầu hôn với con gái, con gái nên dè dặt một chút rồi hãy đồng ý, nhưng mà người đó là anh Lưu mà.
Cô thích anh Lưu như thế, thích đến nỗi không muốn phải do dự.
“Anh Lưu, em đồng ý.”
Nhan Nhã Tịnh vừa định nắm lấy tay Lưu Thiên Hàn, cô liền chú ý tới trong tay Lưu Thiên Hàn đã có một bàn tay khác.
Giang Kiến Huy ồm giọng nói với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, người ta đã đồng ý gả cho anh rồi, anh nhanh đeo nhẫn cho người ta đi chứ.”
“Cút ra.”
Lưu Thiên Hàn ghét bỏ hất tay Giang Kiến Huy ra, cái tên Giang Nhị này đúng là ngứa da mà, là do mấy lần trước đánh cậu ta quá nhẹ rồi.
Bọn người Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng không ngờ là Giang Kiến Huy lại dám bước lên gây sự, hai người bọn họ vội vàng đi lên, một trái một phải phối hợp hoàn mỹ kéo Giang Kiến Huy qua một bên, tránh bị hỏi tội.
Giang Kiến Huy kêu la, nhưng không tiếp tục đi phá hỏng chuyện của người ta nữa.
Rốt cuộc người phụ nữ mà mình tâm tâm niệm niệm đã có được hạnh phúc viên mãn, cái vai nam phụ này, vai nam phụ hoàn toàn không thể cạy gốc tường người ta, ngoại trừ chúc phúc thì có thể làm gì được nữa.
Tiên nữ nhỏ Nhã Tịnh, chúc em và tên khốn Lưu Thiên Hàn trăm năm hạnh phúc.
Lúc em hạnh phúc như thế, tôi đã cố gắng đè thấp cảm giác tồn tại, tôi nhất định sẽ khiến em suốt đời khó quên, điều này đối với tôi mà nói đã là một chuyện rất thỏa mãn.
Nam phụ Giang Kiến Huy khiến người khác ghét bỏ cuối cùng đã xéo đi chỗ khác, gương mặt xám xịt của Lưu Thiên Hàn mới sáng sủa hơn.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, sợ một lúc nữa là nấm lộn người: “Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em, em có đồng ý gả cho anh, làm vợ của Lưu Thiên Hàn anh không?”
“Anh Lưu, em vừa mới nói là em đồng ý rồi.”
Thấy Lưu Thiên Hàn si ngốc nhìn cô, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa xấu hổ lại vừa ngọt ngào, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: “Anh Lưu, anh còn chần chờ cái gì nữa, còn không nhanh đeo nhẫn cho em đi.”
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không nhúc nhích mà cứ quỳ một chân dưới đất như cũ, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà nói: “Anh Lưu, không phải là anh đã quên mất việc chuẩn bị nhẫn rồi đó chứ?”
Máy bay trực thăng đều đã được điều động, tốn người tốn của lại làm ồn mọi người, nếu như cuối cùng không có nhẫn, vậy thì hơi xấu hổ rồi đó.
Nhưng mà cho dù không có nhẫn thì cô cũng sẽ không nói hai lời mà bổ nhào vào ngực anh.
Ai bảo cô thích anh như vậy chứ.
Nghe thấy lời nói của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn mới lấy lại tinh thần từ trong mừng rỡ. Anh nhanh chóng lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, cẩn thận từng li từng tí đeo lên ngón áp út của Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh, em đã bị anh trói lại rồi, cả đời này em đừng hòng trốn thoát.”
Trói chặt...
Trai thẳng lòng dạ sắc thép không thể ăn nói lãng mạn một chút được à?
Nhưng mà cô bằng lòng để anh trói chặt.
“Anh Lưu, lòng em đã bị anh trói chặt, em trốn không thoát đâu.”
Trong lòng Lưu Thiên Hàn đột nhiên rung động, anh bỗng nhiên kéo Nhan Nhã Tịnh vào ngực mình, cánh môi mỏng liền dán trên môi cô, bắt đầu một nụ hôn.
Không biết từ lúc nào đã có không ít phóng viên tràn vào chung cư, đang điên cuồng chụp ảnh Lưu Thiên Hàn và cô.
Truyền thông Vân Hải đều rất kiêng kỵ Lưu Thiên Hàn, nếu như không có sự cho phép của anh, thế thì chắc chắn không có cánh truyền thông nào dám chụp lại cảnh cầu hôn.
Bây giờ có nhiều phóng viên đến đây quay chụp như thế, tất nhiên đã nhận được sự đồng ý của anh.
Nhan Nhã Tịnh rất thích được Lưu Thiên Hàn hôn, nhưng da mặt cô mỏng, bị nhiều người vây xem như thế, cô cũng không thể không biết xấu hổ không coi ai ra gì mà tiếp tục hôn anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, đang định đẩy anh ra, giọng nói trầm thấp dễ nghe lại lọt vào trong tai cô.
“Vợ, anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi.”
Vợ...
Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn bỏ vũ khí đầu hàng, thôi được rồi, vì một tiếng vợ này, cô sẽ cùng người đàn ông mặt dày này làm chuyện xấu hổ một lần...
Lúc Lưu Thiên Hàn cầu hôn với Nhan Nhã Tịnh, có không ít phóng viên đang livestream, màn cầu hôn lập tức leo lên trang đầu.
Hách Trung Văn cũng đã nhìn thấy tin tức liên quan đến buổi cầu hôn.
Nhìn video, hình ảnh Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh thâm tình ôm hôn, hốc mắt Hách Trung Văn chua xót.
Bây giờ, người trên thế giới này đều đã biết Nhan Nhã Tịnh là vợ của Lưu Thiên Hàn, cô còn sinh cho anh một trai một gái, bởi vì Lưu Thiên Hàn bảo vệ cho Nhan Nhã Tịnh hết mực nên ban đầu thái độ của cư dân mạng đối với chuyện tình yêu của Lưu và Nhan mới có hơi ghét bỏ, nhưng mà bây giờ đã thiên về phía ủng hộ.
Thậm chí trên mạng còn có không ít người hô hào kêu Nhan Nhã Tịnh vào Lưu Thiên Hàn sinh đứa thứ ba.
Trai tài gái sắc, gen tốt như thế, không sinh thêm con thì thật là đáng tiếc.
Bây giờ ảnh chụp của hai đứa nhỏ còn chưa xuất hiện trên mạng, nếu như mọi người nhìn thấy ảnh chụp của hai đứa nhỏ, chắc chắn không chỉ hi vọng Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn sinh thêm đứa thứ ba, có lẽ là còn hi vọng Nhan Nhã Tịnh có thể sinh cho Lưu Thiên Hàn một đội con.
Hách Trung Văn ép mình phải thu hồi tầm mắt khỏi màn hình di động, trong lòng anh ta cảm thấy chua chát và mất mát.
Trước kia, lúc thân phận chân chính của hai đứa nhỏ không bị lộ ra, anh ta cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội, nhưng mà bây giờ một chút cơ hội cũng không còn.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không đi đến chỗ Lưu Thiên Hàn, bọn nó đang lo lắng cho Hách Trung Văn khó chịu, cho nên ở lại biệt thự của Hách Trung Văn cùng anh ta.
Thấy Hách Trung Văn tắt điện thoại, hai tay che mặt, im lặng nghẹn ngào, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đau lòng vô cùng.
Nhan An Mỹ đi đến trước mặt Hách Trung Văn, cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra, giống như người lớn mà nhẹ nhàng xoa tóc Hách Trung Văn: “Ba ơi, ba đừng khó chịu mà, cho dù mẹ với ông cậu ở bên nhau thì ba vẫn còn con và anh trai mà.”
Nghe thấy giọng nói của Nhan An Mỹ, Hách Trung Văn bỗng nhiên nâng mặt lên, trên gương mặt tuấn tú cực kỳ giống với Lưu Thiên Hàn còn mang theo vệt nước mắt chưa khô. Anh ta không hề đoái hoài gì mà lau nước mắt trên mặt mình, dùng sức kéo Nhan An Mỹ ôm vào trong ngực: “Cục cưng, con và An Bảo sẽ không rời khỏi ba có đúng không?”
“Huhu, cục cưng ơi, ba đã không còn chị đại rồi, con và An Bảo đừng rời khỏi ba có được không?”
Nhìn thấy Hách Trung Văn khó chịu như thế, Nhan An Mỹ đau lòng thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Cô bé không muốn bầu không khí quá đau thương giống như là sinh ly tử biệt, cô bé ra vẻ thoải mái, nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy đó ba, con và anh trai sẽ không rời khỏi ba đâu.”
Cho dù sau này Hách Trung Văn không phải là ba của hai đứa thì cũng là anh họ của hai đứa mà, tất cả mọi người đều là người một nhà, sao bọn nó có thể rời khỏi anh ta chứ.
“Ba ơi, ba cười cho cục cưng xem đi được không?” Nhan An Mỹ lấy một thanh kẹo sôcôla ở trong túi mà mình mãi không nỡ ăn: “Ba ơi, ba cười một cái, cục cưng mời ba ăn nửa cây kẹo sôcôla.”
Thấy hốc mắt của Hách Trung Văn vẫn còn đỏ, Nhan An Mỹ cắn răng, dường như là đưa ra một quyết định khó khăn: “Thôi bỏ đi, cục cưng tặng cho ba nguyên cây sôcôla này luôn, ba vui vẻ lên một chút đi mà có được không. Sau này ngày nào cục cưng cũng sẽ mua sôcôla ngon nhất cho ba ăn.”
“Cục cưng của ba..."
Hách Trung Văn lại ôm chặt Nhan An Mỹ vào trong ngực, áo bông nhỏ tri kỷ lại đáng yêu như thế, sao không phải là con của anh ta chứ.
Anh ta thật sự rất thích hai đứa nhỏ này, nghĩ tới sau này anh ta không chỉ không có cách ở bên cạnh chị đại mà còn không có cách tiếp tục làm ba hai đứa nhỏ, trong lòng như bị dao cắt