Tô Thu Quỳnh, tiền dư ra trong chiếc thẻ này, coi như là phí dịch vụ gái gọi vừa rồi!
Chiến Mục Hàng thật sự thâm độc!
Cơ thể của Tô Thu Quỳnh bỗng run rẩy, cô suýt nữa đứng không vững, nhưng trong lòng rõ ràng khó chịu như vậy, gương mặt nhỏ trắng bệch của cô lại nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười lần này của cô khác với loại châm biếm vốn có hay nụ cười dửng dưng của cô, khóe miệng của cô tràn ngập sự tang thương.
Tô Thu Quỳnh máy móc nhìn xung quanh, nơi này nhiều người như vậy, mà Chiến Mục Hàng ở trước mặt nhiều người như vậy, không lưu tình mà vạch trần tất cả chuyện xảy ra trong phòng thử đồ vừa nãy, anh thật sự không cho cô sống mà!
Lâm Tiêu cũng không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ nói ra một câu như này, nhìn thấy trên vai của Tô Thu Quỳnh có vết hồng hồng, anh ta lập tức hiểu được.
Cô gái mà anh yêu lại xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, trong lòng Lâm Tiêu nói không hề khó chịu, đó chắc chắn là giả.
Nhưng nhiều hơn vẫn là sự đau lòng, anh ta xót thương Tô Thu Quỳnh!
Càng tiếp cận Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu càng hiểu Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo như vậy, sao có thể cam tâm trao thân cho tên trai đểu đã khiến cô người đầy thương tích như Chiến Mục Hàng nữa chứ!
Chỉ có một khả năng, đó chính là Chiến Mục Hàng cưỡng bức cô!
“Chiến Thất, cậu khốn nạn!”
Lâm Tiêu thật sự muốn đánh vào gương mặt lãnh huyết vô tình này của Chiến Mục Hàng, nhưng Tô Thu Quỳnh của bây giờ, giống như một con búp bê thủy tinh sắp vỡ, chuyện này nháo càng lớn, trong lòng Tô Thu Quỳnh càng đau buồn.
Mà anh ta muốn nhìn thấy nụ cười xuất phát từ trong tim của Tô Thu Quỳnh.
Cho nên anh ta chỉ có thể giả bộ cái gì cũng không hiểu, cảnh thái binh giả tạo.
Chiến Mục Hàng nói ra những lời xấu xa như vậy là vì anh muốn nhìn thấy sự chán ghét không thể che đậy của Lâm Tiêu dành cho Tô Thu Quỳnh, như vậy Tô Thu Quỳnh sẽ phát hiện, Lâm Tiêu không thật lòng với cô, cô có lẽ sẽ nhìn thấy điểm tốt của anh.
Chiến Mục Hàng đã thất vọng rồi.
Trong ánh mắt của Lâm Tiêu khi nhìn Tô Thu Quỳnh, không có sự chán ghét, không có sự khinh bỉ, chỉ có sự thương tiếc từ tận đáy lòng.
Chiến Mục Hàng phát hiện, anh nhìn thấy sự thâm tình không chút che đậy trong mắt Lâm Tiêu dành cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh vậy mà có sự hoảng loạn trước nay chưa từng có.
Hình như một tí tẹo thứ đồ mà anh cố gắng nắm trong tay đều bị Lâm Tiêu cướp đi rồi.
Lâm Tiêu, cậu ta sao có thể không căm hận Tô Thu Quỳnh chứ! Tô Thu Quỳnh lẳng lơ như thế, cô lắm chồng, cô đáng hận như thế!
Mắt của Lâm Tiêu có phải bị mù không!
Cũng không muốn nhìn thấy Lâm Tiêu diễn cảnh tình cảm của Lâm Tiêu ở trước mặt Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng lần đầu tiên hoảng loạn chạy trốn.
“Lâm Tiêu, chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.” Tô Thu Quỳnh từ tận đáy mắt nói với Lâm Tiêu.
Mặc kệ Chiến Mục Hàng làm khó cô bao nhiêu, nhưng mọi chuyện Lâm Tiêu làm vì cô, cô rất cảm kích.
Cô biết, anh ta và Chiến Mục Hàng là anh em tốt sống chết có nhau, nhưng vừa rồi anh ta vì cô mà dạy dỗ An Tình, đắc tội với Chiến Mục Hàng.
Cô còn cảm ơn Lâm Tiêu khi đã cho cô một cơ hội làm đại ngôn cho Rose, vừa rồi khi biết Lâm Tiêu là ông chủ lớn đứng sau của Rose, cô thật sự rất bất ngờ.
Nhưng đại ngôn này, cô không thể nhận rồi, cô không muốn nợ Lâm Tiêu quá nhiều, càng không biết phải đối diện thế nào với người biết mọi sự nhếch nhác của cô.
“Tô Thu Quỳnh, không cần cứ mãi cảm ơn anh. Em quên rồi sao, khi ở siêu thị, chúng ta nói rồi, chúng ta là bạn, Tô Thu Quỳnh, giữa bạn bè không cần khách sáo như vậy!”
“Lâm Tiêu, chuyện đại ngôn cũng cảm ơn anh, có điều tôi không thể chụp rồi.” Tô Thu Quỳnh muốn thay bộ váy cưới trên người ra, nhưng vừa rồi cô gửi tin nhắn cho Nhan Nhã Tịnh bảo cô ấy đưa quần áo tới, Nhan Nhã Tịnh bây giờ vẫn chưa tới, cô không thể cởi váy cưới trên người ra được.
“Tại sao?” Lâm Tiêu lo lắng mà nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em không chụp đại ngôn này, là vì anh là ông chủ của Rose sao? Tô Thu Quỳnh, anh chọn em làm đại ngôn cho Rose, không phải là ý cá nhân, anh là thật sự cảm thấy khí chất của em, giọng hát của em có thể khiến Rose bước lên một độ cao mới.”
“Nhãn hiệu váy cưới cao cấp nhất trên quốc tế còn cần độ cao mới gì sao? Lâm Tiêu, anh giúp tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không muốn nợ anh quá nhiều.” Nói xong, Tô Thu Quỳnh từng chút tách tay của Lâm Tiêu ra.
Lâm Tiêu cố chấp chạy tới trước mặt của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em đừng hiểu lầm, anh để em làm đại ngôn, thật sự không phải là muốn dùng quy tắc ngầm gì đó, em thật sự rất phù hợp với Rose.”
“Lâm Tiêu, tôi biết giữa chúng ta không có quy tắc ngầm, tôi chỉ là không thể nhận ý tốt của anh được.”
Đối với sự lo lắng và đau lòng không thể che đậy trong mắt của Lâm Tiêu, trong lòng Tô Thu Quỳnh mềm nhũn run rẩy.
Thật ra, vừa rồi Chiến Mục Hàng đã nói những lời đó, cô cũng nghĩ Lâm Tiêu sẽ coi thường cô, không ngờ Lâm Tiêu không có vì điều này mà xem thường cô.
Cô cũng cảm ơn Lâm Tiêu không có xem thường cô.
“Tô Thu Quỳnh, anh...”
Lâm Tiêu vừa muốn nói tiếp điều gì đó, Nhan Nhã Tịnh xách một chiếc túi lo lắng đi tới: “Thu Quỳnh, mình vừa rồi nhìn thấy Chiến đểu! Cậu sao rồi? Có bị Chiến đểu bắt...”
Nhớ tới túi đồ trong tay mình là gì, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh bỗng dừng lại.
Tô Thu Quỳnh là bảo cô tới đưa quần áo cho cô ấy, ra ngoài yên lành, quần áo sáo lại tự dưng bị hỏng chứ!
Chỉ sợ là Chiến Mục Hàng xé quần áo của Tô Thu Quỳnh, cưỡng ép Tô Thu Quỳnh...
Nhan Nhã Tịnh tức đến nghiến răng: “Tên khốn Chiến Mục Hàng! Mình vừa rồi ở bên dưới nên cắt ‘của quý’ của anh ta!”
“Nhã Tịnh, mình không sao.” Tô Thu Quỳnh sợ Nhan Nhã Tịnh lo lắng cho cô, ngược lại an ủi Nhan Nhã Tịnh trước.
“Nhã Tịnh, mình vào phòng thử đồ thay đồ.” Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh cầm túi đồ bước nhanh về phía phòng thử đồ.
Ánh mắt của chị Ngô và nhân viên của tiệm váy cưới nhìn sang Tô Thu Quỳnh đều có chút vi diệu, một người phụ nữ dây dưa không rõ với Chiến Mục Hàng, cậu Lâm của bọn họ lại yêu cô tới sống đi chết lại.
Những người đứng xem như bọn họ có thể nói gì chứ? Chỉ có thể nói hồng nhan họa thủy mà thôi!
Hết lần này tới lần khác bị Tô Thu Quỳnh từ chối cả ngàn dặm, Lâm Tiêu cũng nảy sinh nghi ngờ về sức quyến rũ đàn ông của mình.
Có điều con người của Lâm Tiêu luôn là càng thua càng hăng, sự từ chối của Tô Thu Quỳnh sẽ không khiến anh ta chùn bước, anh ta sẽ chỉ càng phấn đấu, tìm một hy vọng.
Lâm Tiêu cảm thấy trí tuệ của một người sẽ có hạn, anh ta cảm thấy, anh ta xin sự giúp đỡ thông minh của các bạn tốt của anh ta.
Lâm Tiêu đầu tiên gửi một tin nhắn của Lưu Thiên Hàn, dù sao, Lưu Thiên Hàn là một trong có cuộc sống tình cảm hài hòa nhất trong số các anh em tốt của bọn họ, anh chắc chắn có không ít kinh nghiệm.
“Lưu Cửu, cậu là dùng cách gì để Nhan Nhã Tịnh yêu cậu say đắm vậy?”
Gần như ngay lập tức Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo trả lời lại: “Chuyện đơn giản như vậy còn cần dùng cách gì sao? Tôi và Nhan Nhã Tịnh là trong lòng có nhau, vừa nhấn đã thông, một cặp trời sinh.”
Lồng ngực của Lâm Tiêu trúng tên, vốn là muốn xin kinh nghiệm, sao tự dưng bị thồn cho một mồm cơm chó thế?
Khi Lưu Thiên Hàn trả lời tin nhắn cho Lâm Tiêu, Nhạc Dũng đứng ở bên cạnh, thật sự không phải là Nhạc Dũng nhìn trộm, anh ta chỉ hơi không cẩn thận thì nhìn thấy rồi.
Còn một nhấn đã thông...
Nhạc Dũng thầm trợn mắt, thật sự không biết là ai nửa đêm làm phiền giấc mơ của người ta, kêu anh ta hao tâm tổn sức viết một quyển “bí kíp theo đuổi vợ”.
Lão đại, thể diện thật sự là một thứ tốt, cho dù là có vợ, chúng ta cũng phải có mặt mũi!