Cả đời này, anh sẽ không tha cho cô...
Tô Thu Quỳnh cười chua xót, cô rõ ràng vô tội như vậy, lại bị đóng cái dấu tội ác cả đời, thật nực cười biết bao!
Lực đạo trên tay Chiến Mục Hàng càng lúc càng lớn, Tô Thu Quỳnh cảm thấy cổ của mình thật sự sắp gãy rồi, nhưng cô vẫn nói từng câu từng chữ với Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, tôi không có hại chết con của An Tình!”
“Chiến Mục Hàng, tất cả nỗi hận anh dành cho tôi, đều là vì anh cho rằng tôi hại chết con của An Tình, nếu có một ngày anh phát hiện, tôi căn bản không có hại chết con của An Tình thì sao?”
“Nếu anh phát hiện, tôi căn bản không có tội, tôi không hại bất cứ ai, đứa con chết thảm ở trong nhà tù của tôi, 5 năm tôi sống không bằng chết ở trong nhà tù, sẽ tính như nào?! Ai nên tội đáng muôn chết?! Tôi nên không tha cho ai?!”
Cơ thể của Chiến Mục Hàng chợt cứng đờ, anh luôn nhận định Tô Thu Quỳnh là hung thủ hại chết con của An Tình, anh trước giờ chưa từng nghĩ, nếu Tô Thu Quỳnh vô tội, anh phải làm sao!
Phải, nếu Tô Thu Quỳnh căn bản không hại chết con của An Tình, ngón tay út bị đứt đó của Tô Thu Quỳnh, vết sẹo không thể xóa nhòa trên người cô, đứa con chết thảm của cô, sẽ tính như nào?!
Đến lúc đó, Chiến Mục Hàng anh phải bồi thường như nào?
Chỉ sợ chết vạn lần cũng không đền được?!
Nếu anh đã không đền được, vậy thì Tô Thu Quỳnh không thể là vô tội!
“Tô Thu Quỳnh, không thể nào! Chứng cứ đầy đủ, chính là em hại chết con của tôi và Tình! Tô Thu Quỳnh, cô đáng chết! Đáng chết!”
Chiến Mục Hàng nói Tô Thu Quỳnh đáng chết, sức lực của anh cũng bóp cổ của Tô Thu Quỳnh vào chỗ chết.
Trong lòng Tô Thu Quỳnh vừa uất ức vừa thê lương, cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh nữa.
Nói chuyện với một số người chính là đàn gảy tai trâu, cô cũng không cần thiết lãng phí nước bọt nữa.
Cô chỉ cảm thấy nực cười, Chiến Mục Hàng hết lần này đến lần khác nói với cô, anh nói, cô giết chết con của An Tình, chứng cứ đầy đủ, mà cái gọi là chứng cứ đầy đủ đó chẳng qua chỉ là lời nói một phía của An Tình mà thôi.
Tô Thu Quỳnh quay lưng với Chiến Mục Hàng, nhưng từ trong gương, Chiến Mục Hàng có thể nhìn rõ gương mặt của Tô Thu Quỳnh.
Vừa rồi mặt của cô còn sự tức giận, nhưng bỗng chốc, trên mặt cô không còn sự sống.
Giống như trái tim của cô đã chết, cô của bây giờ chỉ là một cái vỏ không có linh hồn.
Bàn tay bóp cổ của Tô Thu Quỳnh không tự chủ mà siết chặt, rõ ràng anh túm cô chặt như vậy, mạng của cô nằm trong tay anh, anh vẫn cảm thấy, anh dường như không túm được cô, cô đang từ trong cuộc đời của anh, rời đi từng chút một.
Anh sao có thể không túm được Tô Thu Quỳnh chứ! Anh buộc phải túm chặt Tô Thu Quỳnh, giữ mạng của cô, cô muốn chết muốn sống, chỉ có thể do Chiến Mục Hàng anh nói mới tính!
Trong chuyện tình cảm người đàn ông không thông hiểu, chỉ sẽ dùng cơ thể đi chinh phục phụ nữ, Chiến Mục Hàng bây giờ chính là muốn dùng cơ thể để chinh phục Tô Thu Quỳnh một cách ngu ngốc.
Anh bỗng buông cổ của Tô Thu Quỳnh ra, tiếp tục một trận chinh phục.
Anh nghĩ, anh ở phương diện thân thể chinh phục cô rồi, có lẽ cô sẽ cảm thấy anh tốt hơn Lâm Tiêu, cô sẽ nhìn thấy điểm tốt ủa anh, quay đầu nhìn anh, không lỡ rời xa anh, giữa bọn họ còn có thể có cơ hội ở bên nhau.
Người đàn ông không thông hiểu trong chuyện tình cảm, thật sự là thích tự đào mộ cho tình yêu của mình, anh căn bản không hiểu, bất luận anh có tâm tư như nào, cách làm như này của anh đối với Tô Thu Quỳnh mà nói, cũng chỉ là một trận cưỡng bức, cô sẽ không thích sẽ không thỏa mãn, sẽ chỉ cảm thấy sỉ nhục, sẽ chỉ cách anh càng lúc càng xa.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
“Anh Mục Hàng, anh ở bên trong có phải không?”
Nghe thấy tiếng của An Tình, cơ thể của Tô Thu Quỳnh không khống chế được mà run rẩy.
Cô ngược lại không để bụng cô và Chiến Mục Hàng làm loại chuyện này sẽ tổn thương An Tình, cô chỉ sợ, người đứng ở bên ngoài, không chỉ có An Tình.
An Tình đã nghe thấy âm thanh trong phòng thay đồ, nhân viên của tiệm váy cưới chắc chắn cũng nghe thấy rồi, Tô Thu Quỳnh không biết, cô phải làm sao đón ánh mặt trời, đối mặt với sự mỉa mai và khinh thường của người khác.
Không, không có ánh mặt trời nữa, cô sau này sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa...
Người đại ngôn mà tiệm váy cưới mời tới, cùng với vị hôn phu của cô cả của An Thị ở trong phòng thay đồ làm loại chuyện đó, người khác sẽ không cảm thấy là Chiến Mục Hàng cưỡng bức cô, mọi người sẽ chỉ cảm thấy, cô không biết xấu hổ, muốn câu dẫn cậu Chiến nổi tiếng!
“Anh Mục Hàng, anh và ai ở bên trong?”
An Tình cắn chặt môi, giọng nói của cô ta nghe thì rất dịu dàng yếu đuối, trong lòng đã đầy mụn độc.
Sau khi ở tiệm váy cưới gặp được Tô Thu Quỳnh thì cô ta phát hiện, ánh mắt của Chiến Mục Hàng luôn nhìn chằm chằm vào người của Tô Thu Quỳnh, ánh mắt của cô ta lại đuổi theo Chiến Mục Hàng.
Vậy nên, khi Chiến Mục Hàng đi theo Tô Thu Quỳnh cùng vào phòng thử đồ thì cô ta đã chú ý tới.
Cô ta lúc đó hận tới mức gần như muốn cắn tan hàm răng trong miệng, đặc biệt là sau khi cô ta đi tới theo, cô ta nghe thấy âm thanh bên trong phòng thử đồ, cô ta càng hận tới mức muốn giết người.
Cô ta căn bản đã hận tới cực điểm, điều khốn nạn hơn là cô ta không thể công khai bộ mặt xấu xí như Tô Thu Quỳnh cho mọi người được.
Nam chính trong phòng thử đồ là vị hôn phu của cô ta, vài ngày nữa, chính là chồng của cô ta, An Tình cô ta sao có thể để người khác biết, trước đám cưới của bọn họ, vị hôn phu của cô ta ở trong phòng thử đồ của tiệm váy cưới, chạm vào người phụ nữ khác!
An Tình cô ta không mất mặt nổi!
Thậm chí, vì cái gọi mặt thể diện của cô ta, cô ta còn phải đuổi tất cả nhân viên đi, một người đứng canh ở bên cạnh phòng thử đồ, tránh sự bẩn thỉu bên trong bị người khác phát giác.
Gương mặt nhỏ của Tô Thu Quỳnh tái nhợt một mảng, cô đè thấp giọng, van xin: “Chiến Mục Hàng, An Tình đến rồi, anh rời khỏi phòng thử đồ có được không?”