Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đột nhiên bật cười.
Anh ta bị bệnh thần kinh sao, vừa nghe điện thoại xong liền vô duyên vô cớ nói cô lừa anh ta?
Cô còn chẳng biết mình lừa anh ta cái gì nữa đấy!
“Chiến Mục Hàng, có bệnh thì đến bệnh viện khám đi, đừng có phát điên trước mặt tôi!” Tô Thu Quỳnh cố nén hết thảy những đau xót trong lòng, cười một cách nhẫn tâm: “Còn nữa, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi ghê tởm nữa, mùi vị buồn nôn này không dễ chịu chút nào!”
Chiến Mục Hàng hung ác trừng mắt nhìn Tô Thu Quỳnh, người phụ nữ này lại dám bảo anh đi khám bệnh?!
Sao cô dám!
“Tô Thu Quỳnh?” An Tình ở đầu bên kia điện thoại không nhịn được kêu lên: “Anh Mục Hàng, sao anh lại ở cùng với Tô Thu Quỳnh?”
“A! Đau quá, ngực em đau quá..." An Tình giả vờ yếu ớt đáng thương nói với Chiến Mục Hàng.
Thật ra ngực của An Tình cũng không đau lắm, vết dao mà cô ta tự đâm vào mình ngày hôm đó mặc dù máu chảy ra làm người ta có chút kinh sợ, nhưng cũng không thực sự làm bị thương đến nơi quan trọng, vết thương không sâu, chỉ là đâm vào một miếng da thịt nhỏ, sau khi bác sĩ điều trị và khâu lại cho cô ta, nếu không phải cô ta cứ một mực đòi ở lại bệnh viện không đi thì đã được xuất viện từ lâu rồi.
Tâm tình của Chiến Mục Hàng vốn đã không tốt, nghe thấy giọng điệu giả bộ yếu ớt của An Tình, trong lòng anh ta càng thấy phiền đến mức muốn ném An Tình ra ngoài.
Cho dù anh ta liên tục tự nhắc nhở chính bản thân An Tình là người đã cứu mình, nhưng việc “thương hoa tiếc ngọc” anh ta thật sự làm không nổi.
“Ngực đau? Nếu ngực của cô đau như vậy thì cô nên chuyên tâm dưỡng bệnh, đừng đi thử váy cưới nữa!"
An Tình sửng sốt, cô ta vốn tưởng rằng mình giả vờ đáng thương như vậy sẽ có thể khiến Chiến Mục Hàng cảm thấy đau lòng, không ngờ Chiến Mục Hàng lại đi bảo cô ta đừng thử áo cưới!
Ước mơ lớn nhất trong đời của cô ta là trở thành cô dâu của Chiến Mục Hàng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày thử váy cưới, làm sao cô ta có thể không đi được chứ!
An Tình sợ Chiến Mục Hàng thật sự sẽ không cho mình đi thử váy cưới, cô ta vội vàng nói: “Anh Mục Hàng, em rất muốn làm cô dâu của anh, dù có đau ngực thì em cũng có thể đi thử váy cưới. Anh Mục Hàng, vì anh, đau đến mấy em cũng có thể chịu được."
Sau một lúc im lặng, cô ta lại thăm dò hỏi Chiến Mục Hàng lần nữa: "Anh Mục Hàng, anh không thể đi thử váy cưới cùng em sao?"
“Em thấy những người phụ nữ khác đi thử váy cưới đều có chồng đi cùng. Anh Mục Hàng, em không muốn trở thành trò cười trong mắt người khác."
An Tình ồn ào như vậy, Chiến Mục Hàng thật sự rất khó chịu, anh ta tức giận mở miệng nói: "Muốn tôi đi thử váy cưới với cô thì đừng nói nhiều như vậy!"
Nói xong, Chiến Mục Hàng thẳng tay cúp điện thoại của An Tình.
Chiến Mục Hàng vốn dĩ là muốn giành lấy Tô Thu Quỳnh từ lưng của Lâm Tiêu, nhưng sau khi gọi điện xong, anh mới phát hiện ra bóng dáng Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đã biến mất trước mặt anh ta từ lâu rồi.
Cái hộp bao cao su size cực đại lặp đi lặp lại trong tâm trí Chiến Mục Hàng như ma chú khiến Chiến Mục Hàng phát điên ngay trong giây lát.
Bọn họ về nhà để dùng hộp bao cao su đó sao?!
Tô Thu Quỳnh, em rẻ mạt đến vậy à!
Sự thật là Tô Thu Quỳnh với Lâm Tiêu không phải trở về để dùng hộp bao cao su đó, ngay khi bọn họ rời khỏi tầm mắt của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đã giãy dụa để nhảy xuống khỏi lưng của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu sợ Tô Thu Quỳnh nhìn thấy hộp bao cao su kia sẽ nổi giận với mình, vì vậy anh ta đã lợi dụng lúc Tô Thu Quỳnh không chú ý, nhanh chóng đặt chiếc hộp lên kệ bên cạnh.
“Thu Quỳnh, lát nữa rốt cuộc em muốn ăn gì? Hôm nay anh vừa mới học được một món trên mạng, anh cho em nếm thử tay nghề của anh nhé?"
“Lâm Tiêu, anh đừng lãng phí thời gian của mình vào tôi nữa."
Tô Thu Quỳnh không thích lợi dụng người khác, vì vậy cô quyết định nói rõ với Lâm Tiêu: "Lâm Tiêu, tôi xin lỗi, lúc nãy khi anh hôn tôi, tôi nên đẩy anh ra, tôi cũng không nên để anh cõng tôi lâu như vậy."
“Tô Thu Quỳnh, anh không cần em nói xin lỗi với anh! Hôn em, cõng em, đối với anh, tất cả đều là điều hạnh phúc nhất, Tô Thu Quỳnh, ai cần em nói xin lỗi với anh chứ!” Lâm Tiêu biết Tô Thu Quỳnh muốn nói gì với mình, nên anh ta cắt đứt lời nói của Tô Thu Quỳnh, không cho Tô Thu Quỳnh nói tiếp.
“Tô Thu Quỳnh, đừng nói với anh giữa chúng ta là không thể, đừng nói sau này anh đừng xuất hiện trước mặt em, bởi vì anh sẽ không nghe."
Lâm Tiêu cố chấp kéo Tô Thu Quỳnh vào trong vòng tay mình: "Tô Thu Quỳnh, cho dù là em không thích anh, cho dù trong lòng em chỉ có Chiến Thất thì anh cũng sẽ tiếp tục xuất hiện ở trước mặt em!”
“Tô Thu Quỳnh, em nói xem, sao em lại không nhìn ra được điểm tốt của anh chứ? Rốt cuộc anh có chỗ nào thua kém tên khốn nạn Chiến Thất đó?!"
"Nhưng Tô Thu Quỳnh, cho dù bây giờ em không nhìn thấy được điểm tốt của anh cũng không có nghĩa là anh không tốt. Tô Thu Quỳnh, hãy cho anh một chút thời gian, để em từ từ nhìn thấy điểm tốt trên người anh, có được không vậy? Tô Thu Quỳnh, anh không giống với Chiến Thất, anh ta sẽ vì người phụ nữ khác mà làm tổn thương em, nhưng mà Tô Thu Quỳnh, em là cả thế giới của anh!"
Lời thổ lộ của Lâm Tiêu khiến Tô Thu Quỳnh kinh ngạc, cô không ngờ Lâm Tiêu lại coi trọng cô như vậy, nhưng cho dù anh ta có coi trọng cô thế nào đi chăng nữa thì giữa hai người cũng không thể đến với nhau.
“Lâm Tiêu, tôi xin lỗi, tôi biết anh rất tốt, nhưng tôi cũng không quên được chuyện không vui lúc ban đầu của chúng ta. Lâm Tiêu, tôi sẽ cố quên đi Chiến Mục Hàng và bắt đầu lại từ đầu với một người đàn ông khác, nhưng người đàn ông đó sẽ không phải là anh.”
Sau khi nghe những lời nói này của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu thật sự hận không thể đập chết mình.
Nếu như anh ta biết việc mình bắt nạt Tô Thu Quỳnh hai lần đầu khiến bản thân bị mất cơ hội yêu đương với Tô Thu Quỳnh thì cho dù đánh chết anh ta thì anh ta cũng không dám làm gì Tô Thu Quỳnh.
Nhưng cho dù Tô Thu Quỳnh có loại bỏ anh khỏi danh sách những người có thể yêu đương trong tương lai thì Lâm Tiêu anh cũng sẽ không đồng ý.
“Tô Thu Quỳnh, anh thừa nhận là anh đã bắt nạt em, anh xin lỗi em. Tô Thu Quỳnh, hãy cho anh một cơ hội theo đuổi em, đừng vứt bỏ anh nhanh như vậy, được không?"
“Người xưa cũng đã nói nói, biết sai thì có thể sửa, lấy việc tốt để bù đắp lại chuyện xấu mà mình đã làm, anh phạm sai lầm, em phải cho anh một cơ hội sửa chữa mới phải chứ?” Sợ Tô Thu Quỳnh không đồng ý, Lâm Tiêu lại tiếp tục lùi bước: “Thôi bỏ đi, anh sẽ không ép buộc em, Tô Thu Quỳnh, vậy thì chúng ta xem nhau là bạn bè nhé? Em cũng đừng có áp lực, cứ coi anh là bạn bè mà chung sống được không?”
Lâm Tiêu thực sự không muốn chỉ làm bạn với Tô Thu Quỳnh, anh ta sử dụng chiến thuật đi đường vòng, bạn bè cũng có thể là bạn trai, làm bạn bè lâu thì sẽ trở nên khó có thể tách rời.
Lâm Tiêu thầm nghĩ, để có được Tô Thu Quỳnh thì cần phải thực hiện theo một kế hoạch.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy Lâm Tiêu đã nói đến tận đây rồi, nếu như cô còn lấy cớ từ chối thì cũng hơi quá đáng.
Tô Thu Quỳnh hờ hững nhìn lướt qua Lâm Tiêu một cái: “Được, chỉ là bạn bè.”
Lâm Tiêu cười đến ngây dại, cái danh bạn bè này thật đúng là dễ sử dụng! Cuối cùng anh ta cũng có thể thể hiện năng lực của mình rồi!
Cửa hàng đồ cưới mà Tô Thu Quỳnh đến là một thương hiệu cao cấp của Pháp-Rose.
Cô không ngờ rằng một thương hiệu cao cấp như Rose lại mời một người mới ít danh tiếng như cô làm người phát ngôn.
Theo như Tôn Lệ nói thì sau khi Tô Thu Quỳnh cô giúp cô thu âm bài hát, ông chủ của Rose đã vô tình nghe được bài "Nhất niệm" và bị hấp dẫn sâu sắc bởi giọng hát của cô, vậy nên ông ta đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn mời cô làm người phát ngôn, để hiệu quả tuyên truyền đạt mức nhất còn bảo cô thu âm một đoạn quảng cáo âm nhạc để quảng bá về Rose.
Cơ hội tốt như vậy, Tô Thu Quỳnh đương nhiên phải cố gắng nắm bắt, cô thích ca hát, trước kia cô lo lắng chuyện mình từng ngồi tù sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của cô trong giới giải trí, nhưng cô không làm gì sai, chẳng lẽ chỉ vì bị An Tình hãm hại mà cô phải co rúm cả đời sao?
Thời gian thử đồ đã hẹn là hai giờ chiều, Tô Thu Quỳnh vì muốn tạo ấn tượng tốt với nhãn hàng nên đến trước giờ hẹn, chỉ là cô làm sao cũng không ngờ tới lại gặp An Tình với Chiến Mục Hàng ở cửa hàng váy cưới này.