Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 347: Cậu lưu, cậu chơi gái xong rồi vất bỏ



Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Hách Trung Văn lại nói cô là người phụ nữ của anh ta ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút khó chịu: “Hách béo, cậu đừng nói linh tinh, chúng ta chỉ là….”

“Chị đại, chuyện hôm nay cứ giao cho tôi!”

Hách Trung Văn nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, anh ta nói một cách vô cùng chắn chắn: “Chị đại, tôi không muốn em và hai đứa nhỏ bị những phóng viên vô nhân tâm này viết linh tinh! Tôi sẽ không để em bị bất kỳ ai ức hiếp!”

Nhan Nhã Tịnh muốn nói, cô thật sự không muốn để Hách Trung Văn ra mặt cho cô, cô không muốn bị người khác xem là tiểu tam xen vào giữa Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ, nhưng cô càng không muốn bị người khác nghĩ cô là người phụ nữ của Hách Trung Văn.

Những lời này cô vẫn không nói ra được, phóng viên lúc nãy đã giơ micro về phía cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô phá hỏng tình cảm của cậu Lưu và cô Cung, còn ở sau lưng cậu Lưu bò lên giường cậu Hách, loại chuyện không biết xấu hổ như thế này cô cũng có thể làm ra được, lẽ nào cô không bị chính bản thân mình làm cho buồn nôn sao?”

Lời nói của phóng viên này, thật sự rất khó nghe! Nhan Nhã Tịnh thật sự rất muốn đá cho anh ta một phát, để anh ta nếm thử buồn nôn là mùi vị như thế nào.

Động tác của Hách Trung Văn còn nhanh hơn, phóng viên này vừa hỏi Nhan Nhã Tịnh xong, anh ta đã đá một chân ra, đạp mạnh vào phóng viên khiến anh ta ngã xuống đất.

Lần này, Hách Trung Văn dùng mười hai phần sức lực, cũng do là xung quanh chen chúc đến mức một giọt nước cũng không chảy ra được, nếu như không gian có thêm chút khoảng trống, anh ta chắc chắn bị Hách Trung Văn đá bay.

Người nổi tiếng đá phóng viên, hành vi này, gây ra ảnh hưởng rất xấu với xã hội, Hách Trung Văn đá một phát, phóng viên ở hiện trường lập tức bùng nổ.

“Cậu Hách đánh người! Cậu Hách vì một tiểu tam không biết xấu hổ mà đánh người!”

“Cậu Hách, Nhan tiểu tam rốt cuộc đã mê hoặc anh như thế nào, để anh làm ra chuyện mất lý trí như đánh người ở trước mặt mọi người như thế này?”

“Cậu Hách, tất cả hành vi của anh ngày hôm nay lẽ nào không sợ Hách tổng và bà Hách đau lòng sao?”

….

“Mẹ nó, anh nói ai là tiểu tam! Ai không biết xấu hổ!”

Phóng viên vừa nói Nhan Nhã Tịnh là tiểu tam, còn cả phóng viên nói cô không biết xấu hổ, đều bị Hách Trung Văn đấm cho một phát rất mạnh.

Nhan Nhã Tịnh sợ Hách Trung Văn đắc tội với đám phóng viên này, ảnh hưởng đến hình tượng của anh ta và Hách thị, cô vội vàng kéo cánh tay anh ta: “Hách béo, cậu bình tĩnh một chút đi! Đừng vì tôi mà làm chuyện ngốc nghếch! Chỉ mắng tôi mấy câu thôi sao? Không đau không ngứa, tôi không quan tâm!”

“Nhưng chị đại, tôi quan tâm! Em là chị đại của tôi, tôi không nỡ ức hiếp em, sao tôi có thể để những người này bắt nạt em một cách ngang ngược như vậy chứ!”

Bạo lực không được khuyến khích, nhưng nhiều lúc, bạo lực có hiệu quả hơn lời nói.

Sau khi Hách Trung Văn đánh mấy phóng viên, những câu hỏi mà phóng viên ở hiện trường đưa ra cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

Bọn họ chứa một bụng tức, muốn dùng ngòi bút để lên án Hách Trung Văn, trút giận cho đồng nghiệp của mình, nhưng bọn họ sợ Hách thị và Lưu thị ở phía sau Hách Trung Văn!

Nhìn thấy dáng vẻ túng quẩn của những phóng viên này, Hách Trung Văn vẫn đầy một bụng tức.

Trong ánh mắt anh ta nhìn những phóng viên kia, mang theo sự uy hiếp rất rõ ràng: “Hách Trung Văn tôi không đùa với mấy người! Chị đại không phải là tiểu tam! Cô ấy là người phụ nữ của Hách Trung Văn tôi, là mẹ của con tôi!”

“Mấy người trở về ai mà dám viết linh tinh, tôi đảm bảo, tên của tòa soạn mấy người, ngày mai sẽ biến mất khỏi Vân Hải!”

“Con?” Không biết ai kinh ngạc hô lên, mấy tiếng nói đồng thời vang lên trong không khí: “Cậu Hách, lúc nãy anh nói cái gì? Anh và Nhan tiểu tam, không đúng, anh và cô Nhan đã có con?”

“Đúng vậy, tôi và chị đại đã có con, con của chúng tôi sắp năm tuổi rồi.”

Nhan Nhã Tịnh không ngờ Hách Trung Văn lại nói ra thân phận của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy, cô vẫn chưa hoàn hồn lại, Hách Trung Văn đột nhiên quỳ một gối xuống: “Chị đại, gả cho tôi nhé?”

“Chị đại, con của chúng ta đã lớn như vậy rồi, chúng ta, cũng nên bổ sung một hôn lễ. Chị đại, cho tôi một cơ hội chăm sóc em có được không?”

“Tôi hứa, tôi sẽ không giống với những người đàn ông cặn bãn kia! Tôi sẽ không chơi rồi vất bỏ, Tôi sẽ không đứng núi này trông núi nọ, tôi cũng sẽ không chân đạp hai thuyền, chị đại, trong mắt của tôi, trong trái tim của tôi chỉ có em! Chị đại, tôi yêu em, từ nhỏ đã yêu em rồi, chị đại, làm vợ của tôi nhé?”

Lúc nãy, khi Hách Trung Văn nói anh ta và Nhan Nhã Tịnh đã có con, không ít phóng viên ở hiện trường đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bây giờ Hách Trung Văn quỳ gối, cầu hôn Nhan Nhã Tịnh một cách chân thành như vậy, những tiếng reo hò ở hiện trường vang lên liên tục, không ngừng.

Mấy phóng viên từng lên bài Hách Trung Văn và Nhan Nhã Tịnh đã có con, phản ứng lại đầu tiên, trong giọng nói của bọn họ rõ ràng mang theo sự kích động: “Tôi nói mà, cô Nhan không thể là tiểu tam của cậu Lưu và cô Cung được, con của cô ấy và cậu Hách đã lớn như vậy rồi, cô ấy sao có thể làm tiểu tam của cậu Lưu nhà mình chứ?”

“Đúng vậy, hiểu nhầm, nhất định là hiểu nhầm! Cậu Lưu và cô Cung là trời sinh một cặp, cậu Hách và cô Nhan cũng là trai tài gái sắc!”

“Cô Nhan, dù sao cô và cậu Hách cũng đã có con rồi, hôn lễ chỉ là hình thức, cô mau đồng ý lấy cậu Hách đi!”

Cùng với lời nói của phóng viên này rơi xuống, tiếng reo hò ở hiện trường không ngừng vang lên: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy ngày hôm nay có chút huyền ảo, lúc nãy những phóng viên này còn là dáng vẻ muốn ăn cô đến nơi rồi, sao trong nháy mắt lại nhiệt tình reo hò như vậy, bắt cô đồng ý gả cho Hách Trung Văn!”

Nhan Nhã Tịnh biết, Hách Trung Văn đang giúp cô giải vây, anh ta không muốn những phóng viên này nói cô là tiểu tam, khiến cô khó chịu.

Nhưng, cô không muốn được Hách Trung Văn giúp đỡ kiểu này.

Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, cô yêu Lưu Thiên Hàn, yêu đến mức tình nguyện bị tất cả mọi người trong thiên hạ hiểu nhầm, nhưng cô không yêu Hách Trung Văn, cho dù anh ta cầu hôn cô ở trước mặt tất cả mọi người, cô cũng chỉ có thể khiến anh ta thất vọng.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi….”

Nhan Nhã Tịnh rủ nửa mí mắt xuống, cô có chút bất lực nói với Hách Trung Văn: “Hách béo, đừng làm loạn nữa, cậu mau đứng lên đi!”

Hách Trung Văn không hề có ý đứng lên, anh ta đè giọng, khẽ nói: “Chị đại, tôi thật sự rất thích em, không có em tôi không thể sống được nữa, em không thể đồng ý gả cho tôi một lần sao?”

“Chị đại, tôi biết em chỉ xem tôi là bạn, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng! Cậu Lưu đã phản bội lại tình cảm của hai người, cậu ấy sắp kết hôn với Cung Tư Mỹ rồi, chị đại, em quên cậu Lưu đi có được không?”

“Được, cho dù em không quên được cậu ấy, tôi cũng không ép em. Nhưng đừng đuổi tôi đi được không, để tôi ở bên cạnh em, cho dù là vui hay buồn, đều nói với tôi có được không?”

Hách Trung Văn đột nhiên cao giọng nói: “Chị đại, tôi yêu em! Hách Trung Văn anh hôm nay có trời, có đất, có trái tim thật lòng này của tôi, tôi hứa với em, Hách Trung Văn tôi chỉ cần vẫn còn thở, sẽ không ngừng yêu em!”

“Không, Hách Trung Văn anh cho dù có ngừng thở, cũng yêu em! Chết vẫn còn yêu!”

“Chị đại, nể mặt tôi thích em như vậy, có thể thương hại tôi, thương hại Hách béo của em, làm cô dâu đẹp nhất của tôi được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv