"Nhan Vũ Trúc, cô nghĩ tôi ngu chắc!"
Cung Tư Mỹ nói một cách ung dung thong thả, khuôn mặt đầy quý phái và trang nhã như vầng trăng sáng của cô ta càng làm "tôn lên" sự thảm hại, suy sụp của Nhan Vũ Trúc.
"Đưa một kẻ trốn thuế như cô ra nước ngoài cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Nhan Vũ Trúc, muốn tôi giúp cô ra nước ngoài cũng phải xem bí mật mà cô nói có giá trị không đã!"
"Tôi..."
Nhan Vũ Trúc cắn răng, cô ta không ngờ phải dùng đến lá bài tẩy của mình nhanh đến thế, nhưng trong lòng cô ta hiểu rằng lúc này mình không có tư cách ra điều kiện với Cung Tư Mỹ.
Ngoài Cung Tư Mỹ ra, cô ta thật sự không biết có thể tìm ai giúp mình ra nước ngoài nữa!
Mặc dù vô cùng căm hận hành động thừa nước đục thả câu của Cung Tư Mỹ nhưng Nhan Vũ Trúc vẫn gằn từng câu từng chữ: "Cung Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh đã bị nhiễm HIV rồi! Tôi có video chứng minh Nhan Nhã Tịnh bị nhiễm HIV! Chỉ cần cô giúp tôi ra nước ngoài trong yên bình, tôi sẽ lập tức gửi video vào mail cô!"
"Nhan Vũ Trúc, có thật là vậy không?" Cung Tư Mỹ nheo mắt, dễ thấy cô ta rất thích thú với bí mật được tiết lộ bởi Nhan Vũ Trúc này.
"Tôi thề bằng tính mạng của cả gia đình tôi, chính xác một trăm phần trăm!" Đôi mắt Nhan Vũ Trúc ngập tràn sự hận thù: "Chính tay tôi đã tiêm máu người bị nhiễm HIV vào người Nhan Nhã Tịnh mà!"
"Tốt lắm. Nhan Vũ Trúc, tôi sẽ tin cô lần này." Cung Tư Mỹ từ từ xoay người, đi về phòng ngủ của mình: "Cô về chuẩn bị đi, sáng mai tôi sẽ cho người đưa cô ra nước ngoài."
Thấy Cung Tư Mỹ không đoái hoài gì tới mình nữa, tuy Nhan Vũ Trúc hơi bất mãn trong bụng nhưng vẫn rời khỏi chung cư của Cung Tư Mỹ.
Cô ta mà ở trong nước thì đời nào Lưu Thiên Hàn tha cho cô ta.
Tương lai còn dài, chỉ cần cô ta ra nước ngoài an toàn thì sẽ còn có cơ hội quay trở về!
Nhan Vũ Trúc không về chung cư ở ngoài của mình mà định về biệt thự nhà họ Nhan một chuyến.
Cô ta có một chiếc két sắt ở biệt thự nhà họ Nhan, trong đó cất chứa vô số châu báu quý giá.
Cộng thêm chỗ tiền mặt cô ta để dành cho trường hợp khẩn cấp...
Mang những thứ này ra nước ngoài thì cô ta vẫn có thể sống tốt như thường thôi.
Nhan Vũ Trúc mơ mộng đủ điều, tiếc rằng người tính không bằng trời tính, cô ta vừa đến biệt thự nhà họ Nhan thì đã bị một chiếc bao bố trùm kín.
Màn đen tối tăm tức thì chiếm lấy tầm nhìn của Nhan Vũ Trúc khiến trong lòng cô ta bất an tột độ: "Ai? Thả tôi ra mau! Thả tôi ra!"
"Thả cô ư? Nhan Vũ Trúc, cô tưởng chúng tôi ngu à! Chúng tôi canh chừng ở đây là để chờ cô chứ gì nữa, khó khăn lắm mới tóm được cô, sao lại thả ra được!"
Giọng điệu của Cao Bắc Vinh đầy ác ý: "Nghe nói cô thích tiêm cho người khác nhỉ! Cô thấy tôi nên tiêm gì cho cô đây? Vaccine phòng bệnh dại? Hay là vaccine uốn ván?"
Nhan Nhã Tịnh đã báo cho Lưu Thiên Hàn biết chuyện Nhan Vũ Trúc rơi xuống biển, rơi từ chỗ đó xuống biển đúng là cơ hội sống gần như bằng không.
Nhưng con người ta chỉ sợ một câu "lỡ".
Tai vạ thường gieo rắc ngàn năm, nhỡ đâu Nhan Vũ Trúc chưa chết hẳn thì sao?
Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đều nhất trí cho rằng nếu Nhan Vũ Trúc còn sống, nhất định cô ta sẽ trở về biệt thự nhà họ Nhan. Thế là Lưu Thiên Hàn cử người ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Nhan.
Thật ra việc ôm cây đợi thỏ này không cần Cao Bắc Vinh tự mình đảm nhận, nhưng tâm lý anh ta không được bình thường, thích nhất là mấy vụ như hành hạ người khác, đặc biệt là với Nhan Vũ Trúc - người anh ta ghét cay ghét đắng, anh ta lại càng muốn ngược đãi cô ta gấp trăm ngàn lần, tốt nhất là hành hạ đến nỗi kiếp sau cô ta không muốn đầu thai nữa luôn.
Nhan Vũ Trúc nhận ra giọng của Cao Bắc Vinh, hét thất thanh: "Cậu Cao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy! Cậu Cao, thả tôi ra! Thả tôi ra mau!"
"Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không cậu Cao? Anh bảo người ta thả tôi ra đi! Chỉ cần tối nay anh bỏ qua cho tôi, anh bảo tôi làm gì tôi cũng nghe!"
"Tôi bảo cô làm gì cô cũng nghe à?" Cao Bắc Vinh nở nụ cười lạnh căm khiến Nhan Vũ Trúc nổi hết cả da gà.
Cô ta vô cùng sợ hãi nhưng chỉ đành kiên trì đến cùng, đáp: "Đúng vậy, anh bảo tôi làm gì tôi cũng chịu! Cậu Cao, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, dù có phải làm trâu làm ngựa thì tôi cũng sẽ đền đáp ân huệ của anh!"
Sau một hồi im lặng, Nhan Vũ Trúc lại lớn tiếng thể hiện lòng trung thành của mình: "Cậu Cao à, tôi bằng lòng phục vụ anh đàng hoàng mà! Anh muốn tôi phục vụ anh sao cũng được hết! Xin cậu Cao hãy thả tôi ra đi!"
"Phục vụ tôi?" Cao Bắc Vinh cười một cách điên loạn: "Nhan Vũ Trúc, cô làm như tôi bị M ấy! Mới nhìn cô thôi mà tôi đã muốn ói rồi nói gì là cho cô phục vụ tôi, ghê tởm chết đi được!"
Cao Bắc Vinh không ngần ngại khi nói những lời ấy chút nào. Nghĩ đến chuyện mình từng chủ động dùng mỹ nhân kế với Cao Bắc Vinh nhưng bị anh ta ghét bỏ, Nhan Vũ Trúc thấy nhục nhã đến mức không thở nổi.
Dựa vào đâu mà Nhan Nhã Tịnh được tất cả mọi người yêu thương, còn cô ta thì bị hạ thấp, không đáng một đồng chứ!
Không công bằng!
Nhan Vũ Trúc hít thở sâu mấy lần mới tìm về được giọng của mình: "Cậu Cao, anh không thể chèn ép tôi như thế được! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đắc tội anh cả, làm hại anh thì lại càng không. Giờ tôi đã bị Nhan Nhã Tịnh hại cho trắng tay, xin anh hãy nể tình tôi đáng thương thế này mà tha cho tôi được không?'
"Nhan Vũ Trúc, tôi từng thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như cô đấy! Rõ ràng là cô hại chị dâu hết lần này đến lần khác mà cứ hắt nước bẩn vào người chị dâu. Cô tài giỏi như thế, sao không lên trời luôn đi!"
Nhạc Dũng đứng kế bên thấy Cao Bắc Vinh cứ đôi co với Nhan Vũ Trúc mãi thì hơi sốt ruột: "Cậu Cao, kim tiêm đã được chuẩn bị xong rồi, anh vào việc luôn đi chứ?"
Kim tiêm?
Nghe thấy từ này, Nhan Vũ Trúc không kìm được mà run bần bật.
Lúc trước Nhạc Dũng đã từng tính kế cô ta, nhưng dù sao năm xưa anh ta cũng từng yêu cô ta say đắm nên cô ta vẫn muốn tìm kiếm cơ hội sống sót.
Cô ta không tin người đàn ông từng mê đắm mình sẽ tàn nhẫn với mình như thế!
"Trợ lý Nhạc, anh cũng có ở đây đúng không?" Giọng nói của Nhan Vũ Trúc vô cùng dịu dàng: "Trợ lý Nhạc, giữa hai ta thật sự có nhiều hiểu lầm quá. Tôi thật sự chưa hề hại bất kì ai cả. Tôi vô tội mà. Anh có thể giúp tôi khuyên nhủ cậu Cao, bỏ qua cho tôi lần này được không?"
"Trợ lý Nhạc à, tôi sẽ không bao giờ quên những gì tốt đẹp mà anh đã dành cho tôi đâu. Nếu anh đồng ý giúp tôi lần này, chắc chắn tôi sẽ báo đáp anh đàng hoàng!"
Nghe thấy giọng nói nhão nhoẹt của Nhan Vũ Trúc, Nhạc Dũng không khỏi nổi da gà.
"Nhan Vũ Trúc, cô ảo tưởng quá rồi, tôi chưa từng dành cái gì tốt đẹp cho cô cả! Gu của tôi giống anh Cao, cô mà báo đáp thì tôi sợ mình sẽ nôn mất!"
"Nhạc Dũng, anh!" Nhan Vũ Trúc tức đến nỗi suýt thì hộc máu. Người đàn ông từng nhìn cô ta đắm đuối lại bảo cô ta khiến anh ta buồn nôn ư?
Đúng là phượng hoàng gặp nạn còn không bằng gà!
Cao Bắc Vinh còn độc ác hơn, nghe tiếng hít thở dồn dập của Nhan Vũ Trúc còn cười như không cười, hỏi: "Nhan Vũ Trúc, có phải giờ cô muốn hộc máu lắm phải không? Đừng mà! Giữ chút máu lại đi, lát nữa sẽ tới lúc cô cần hộc máu thôi! Đừng chưa gì đã ho hết máu ra như thế chứ!"
Nhan Vũ Trúc biết Cao Bắc Vinh sẽ không tha cho mình nên cũng không muốn giả vờ tốt bụng, tội nghiệp nữa.
Cô ta hét lên với Cao Bắc Vinh một cách căm hận: "Cao Bắc Vinh, thả tôi ra! Dù gì năm năm trước tôi cũng đã cứu mạng Thiên Hàn mà! Thiên Hàn mà biết mấy người đối xử với tôi như vậy, anh ấy nhất định sẽ không tha cho mấy người!"