Chị ấy không muốn cho mọi người biết con của Nhan Nhã Tịnh là con của Lưu Thiên Hàn, còn cô ta lại muốn nói ra thân phận thật sự của hai đứa bé đó để có thể thành công đặt chân vào nhà họ Hách.
Lần đầu tiên giữa hai chị em nảy sinh mâu thuẫn, lại còn là mâu thuẫn rất lớn.
Đầu ngón tay của Nhan Bích Loan không kiềm chế được mà khẽ run lên, cô ta hy vọng chị cứ chết đi cho khoẻ, đừng quay lại nữa, như vậy thì cô ta có thể thoải mái muốn làm gì thì làm rồi!
Nhan Bích Loan chợt siết chặt nắm đấm, bản thân cô ta cũng bị suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, sao cô ta lại muốn chị gái mình chết chứ?
Chị là người chị em thân thiết nhất của cô ta, là người thân nhất của cô ta, sao cô ta lại có thể vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà hy vọng chị không bao giờ quay về nữa như vậy?
Nhan Bích Loan không ngừng tự nói với mình rằng suy nghĩ này của mình là không đúng, cô ta không nên có suy nghĩ đó.
Nhưng có một số suy nghĩ một khi đã nảy sinh thì lại như cỏ dại mọc điên cuồng, không thể kìm hãm.
Nhan Bích Loan nắm chặt góc áo, cô ta ích kỷ nhưng chị của cô ta cũng vậy mà!
Chị yêu cầu cô ta giữ bí mật về thân thế của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhưng nếu người của nhà họ Hách cứ luôn cho rằng hai đứa bé ấy là con cháu của nhà họ Hách thì cả đời này Nhan Bích Loan cô ta sẽ không bao giờ có thể đặt chân vào nhà họ Hách được!
Người mà chị quan tâm nhất vẫn chỉ là bản thân chị ấy!
Nhan Bích Loan buông góc áo ra, móng tay dài đâm vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay nhưng cô ta không hề thấy đau.
Sự kiên định không ai có thể ngăn cản.
Chị à, chị đừng trách em! Là chị đang cản đường em!
Cuộc đời này của em đã xác định là sẽ trở thành mợ chủ Hách rồi, ai cản đường em, người đó phải chết!
Hách Trung Văn đạp mạnh chân ga, dọc đường đi, anh ta vẫn luôn lái chiếc xe thể thao với tốc độ cực nhanh.
Anh ta cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng dù là đi đâu thì anh ta cũng không muốn dừng lại.
Lúc đầu anh ta động vào Nhan Bích Loan đã là sai rồi, anh ta khiến Nhan Bích Loan có thai thì sai càng thêm sai.
Sau khi chị đại biết tất cả những chuyện này chắc chắn sẽ càng không muốn chấp nhận anh ta hơn.
Hách Trung Văn đạp chân ga hết cỡ, một bước sai sẽ kéo theo nhiều bước đi sai sau đó, có một số sai lầm, cả đời cũng không thể cứu vãn.
Anh ta chỉ có thể đối xử với chị đại tốt hơn nữa, hy vọng chị đại có thể bỏ qua sai lầm ngớ ngẩn của anh ta trong một đêm hoang đường ấy.
Một chiếc xe tải hạng nặng đột nhiên lao ra từ phía trước, Hách Trung Văn đạp mạnh chân phanh mới không đâm phải nó.
Anh ta hơi chán nản nằm gục lên vô lăng, cũng chẳng quan tâm xe mình đang chắn ngang giữa đường sẽ gây cản trở giao thông.
Anh ta hoàn toàn không hay biết những lời mắng mỏ chửi rủa của những người lái xe xung quanh, anh ta chỉ cảm thấy khó chịu, trên người khó chịu, trong lòng càng thêm khó chịu, khó chịu đến mức khiến anh ta không thể thở nổi.
Hách Trung Văn cảm thấy mình đúng là đê hèn, sau khi biết Nhan Nhã Tịnh bị tiêm loại virus đó, lúc đầu tim anh ta như bị dao cắt, nhưng về sau anh ta lại có cảm giác may mắn không nói nên lời.
Niềm may mắn đáng sỉ nhục.
Trong lòng chị đại chỉ có một mình cậu trẻ, anh ta muốn có được trái tim chị đại đã khó lại càng khó hơn, nhưng bây giờ thì khác, có thể chị đại đã nhiễm HIV!
Cậu trẻ là niềm hy vọng của cả nhà họ Lưu, cậu phải gánh vác trọng trách lớn lao như vậy nên đương nhiên cậu không thể ở bên một người phụ nữ bị nhiễm HIV được.
Anh ta cũng biết cậu trẻ thích chị đại, nhưng người mạnh mẽ như cậu trẻ chắc chắn sẽ đặt trách nhiệm và sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.
Trên đời này có thể không có Hách Trung Văn anh ta, nhưng không thể không có cậu trẻ, nếu cậu trẻ không còn nữa, e rằng nền kinh tế của Vân Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vì vậy cậu trẻ sẽ không mạo hiểm thân mình vì chị đại.
Nhưng Hách Trung Văn anh ta thì có thể!
Anh ta biết bệnh HIV vẫn có cách tránh lây lan, nhưng mọi người luôn lo lắng sẽ bị nhiễm, Hách Trung Văn anh ta không sợ, anh ta muốn được nhiễm bệnh cùng chị đại, chống lại bệnh tật cùng chị đại, cảm giác sống chết có nhau, gắn bó nương tựa này, Hách Trung Văn chỉ nghĩ thôi cũng thấy lòng mình ấm áp tới mức run lên.
Hách Trung Văn mang theo nỗi thương xót khó nói thành lời và niềm vui sướng hèn mọn, nhắn tin cho Nhan Nhã Tịnh.
“Chị đại, tôi đã biết những chuyện Nhan Vũ Trúc làm với em rồi.”
Hách Trung Văn cảm thấy tin nhắn này chưa đủ thể hiện được sự chân thành mà mình muốn bày tỏ, vì thế anh ta im lặng một lúc rồi lại gửi liên tiếp vài tin nhắn nữa cho Nhan Nhã Tịnh.
“Chị đại, tôi biết chắc chắn bây giờ em đang rất khó chịu, chị đại đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Chị đại, khi còn nhỏ tôi luôn trốn phía sau em để em bảo vệ tôi, bây giờ tôi đã là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi, tôi sẽ bảo vệ cho em thật tốt.”
“Chị đại, sau khi cậu trẻ biết chuyện này chắc chắn sẽ chia tay với em, tôi biết em thích cậu trẻ, nếu cậu trẻ bỏ rơi em, chắc chắn em sẽ rất đau khổ, nhưng chị đại à, em còn có tôi! Tôi không như cậu trẻ, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa em.”
Suy nghĩ một lúc, Hách Trung Văn lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em cũng đừng trách cậu trẻ, cậu trẻ là người chèo chống Lưu Thị, trách nhiệm trên vai cậu ấy quá nặng nề, sức khỏe của cậu ấy không được phép có bất cứ sơ suất nào.”
Hách Trung Văn vẫn luôn cảm thấy mình không bằng Lưu Thiên Hàn, nhưng khi gửi dòng tin nhắn này, anh ta chợt cảm thấy hơi tự đắc, may mà mình không xuất sắc bằng cậu trẻ.
Thế giới này là như vậy đấy, có năng lực cao nhường nào thì phải gánh vác trách nhiệm lớn nhường đó, cũng may Hách Trung Văn anh ta không phải là người quan trọng như Lưu Thiên Hàn.
“Nhưng chị đại à, tôi thì không sao hết, tôi không cần gánh vác cái gọi là trách nhiệm đó! Chị đại, em bị bệnh, tôi sẽ bị bệnh cùng em, em vui, tôi sẽ cười với em, em khóc, tôi sẽ dỗ dành em. Chị đại, sau này em hãy để cho tôi được ở bên em được không?”
Gửi xong một loạt tin nhắn, trong lòng Hách Trung Văn cảm thấy thấp thỏm chưa từng có, anh ta thật sự lo lắng Nhan Nhã Tịnh sẽ đáp lại một câu “không được”.
Nhưng anh ta cảm thấy khả năng cao Nhan Nhã Tịnh vẫn sẽ cho mình một cơ hội, trái tim của phụ nữ đều mềm mại và yếu đuối, anh ta đã nói tới mức này rồi, Nhan Nhã Tịnh không cảm động mới lạ.
Nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự đọc được những dòng tin nhắn này thì quả thực sẽ thấy cảm động, nhưng cảm động không có nghĩa là rung động, cô cũng không thể vừa cảm động là đã lấy thân báo đáp Hách Trung Văn ngay được.
Điều quan trọng nhất là, người đọc được những dòng tin nhắn này không phải Nhan Nhã Tịnh, mà là Lưu Thiên Hàn.
Tối qua Nhan Nhã Tịnh đã mệt mỏi kiệt sức rồi, hiện giờ vẫn đang ngủ say sưa trên giường.
Lưu Thiên Hàn vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng thấy Nhan Nhã Tịnh mệt mỏi như thế, anh vẫn không đành lòng bắt nạt cô quá mức.
Lưu Thiên Hàn âu yếm hôn lên chóp mũi Nhan Nhã Tịnh, anh vừa định lau người cho cô thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô.
Sau đó lại vang lên liên tiếp vài lần nữa.
Lưu Thiên Hàn sợ âm thanh này sẽ đánh thức Nhan Nhã Tịnh, vì vậy anh nhanh chóng lấy điện thoại chuyển sang chế độ im lặng.
Tay anh vừa đặt lên điện thoại đã chú ý thấy người gửi loạt tin nhắn này cho Nhan Nhã Tịnh là Hách Trung Văn.
Chắc chắn anh sẽ chia tay với Nhan Nhã Tịnh…
Lưu Thiên Hàn đọc đi đọc lại tin nhắn này, đến mức anh phải bật cười lạnh lùng, u ám.
Tốt lắm, cháu trai lớn của anh lại công khai muốn tán vợ anh, mà trước khi tán còn không quên đạp cho anh một phát.
Đàn ông bây giờ lén lút tán tỉnh vợ người khác thực sự không biết điểm dừng!
Ha! Ha!
Lưu Thiên Hàn lại cười quái gở một tiếng, vậy mà cháu trai lớn của anh lại miêu tả anh thành Trần Thế Mỹ bạc tình bạc nghĩa!
Lưu Thiên Hàn nắm chặt điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh, cháu trai anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để phá hỏng hình tượng của anh, nếu anh không làm điều gì đó thì sao có thể xứng đáng với công sức mà cậu ta bỏ ra để lén lút tán tỉnh vợ anh đây?