"Nhan Nhã Tịnh, vô dụng thôi! Tai tiếng của tôi đã bị phanh phui hết rồi, dù cô có giúp tôi làm sáng tỏ, tôi cũng không trở mình được!"
"Nếu tôi không trở mình được, vậy thì hai người cùng xuống địa ngục với tôi!"
Nói rồi, Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm trên tay đâm Tô Thu Quỳnh một cách tàn nhẫn.
"Đừng!" Nhan Nhã Tịnh hét lên, nghe tiếng hét của Nhan Nhã Tịnh, động tác của Nhan Vũ Trúc dừng lại trên không trung, cô ta quơ tay, nói như thể đang cố ý hành hạ Nhan Nhã Tịnh: "Sao, cô muốn giúp tôi chích cho Tô Thu Quỳnh à?"
"Nhan Vũ Trúc, coi như tôi xin cô, cô tha cho Thu Quỳnh được không?" Nhan Nhã Tịnh luôn hận không thể giết chết Nhan Vũ Trúc, nhưng vì Tô Thu Quỳnh, giọng của cô đành phải dịu lại.
"Nhan Vũ Trúc, tôi quỳ xuống xin cô, tôi cúi lạy cô, cầu xin cô tha cho Thu Quỳnh được không?"
"Nhã Tịnh, cậu đừng cầu xin bà điên Nhan Vũ Trúc này!" Trong mắt Tô Thu Quỳnh không có một chút sợ hãi: "Chỉ là một ống máu thôi, Tô Thu Quỳnh mình không sợ!"
Tô Thu Quỳnh kiên định nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong mắt cô ấy chứa đầy xót xa và đau lòng.
Trái tim cô ấy sớm đã chết lịm, cô ấy thực sự không sợ bị tiêm ống máu này.
Chỉ là cô ấy thương Nhan Nhã Tịnh, thật sự rất thương, thương Nhan Nhã Tịnh vì cô ấy mà những năm tháng tốt đẹp bị hủy hoại trong chốc lát.
Sao Nhan Nhã Tịnh lại ngốc vậy chứ!
Chuyện may mắn nhất trong cuộc đời cô ấy là có được một người bạn tốt sống chết có nhau như Nhan Nhã Tịnh, nhưng nếu cô ấy sớm biết mình sẽ làm hại đến Nhan Nhã Tịnh, cô ấy chẳng thà có được hơi ấm duy nhất trong đời.
"Ồ, không hổ danh là người phụ nữ từng ở bên Chiến Mục Hàng, lòng dũng cảm này thực sự khiến tôi lau mắt mà nhìn!" Giọng của Nhan Vũ Trúc nghe âm u đến cực điểm: "Được rồi, cô muốn chết cùng Nhan Nhã Tịnh như vậy, tôi sẽ cho cô toại nguyện!"
"Dừng tay! Nhan Vũ Trúc, cô dừng tay cho tôi!" Nhan Nhã Tịnh vô cùng lo lắng, cô cắn răng một cái, lao đến ôm chầm lấy Nhan Vũ Trúc.
"Nhan Vũ Trúc, cô chích hai ống máu này cho tôi đi! Thả Thu Quỳnh ra! Thả cô ấy ra!"
Nhan Nhã Tịnh dám ngăn cản động tác của cô ta, Nhan Vũ Trúc cực kỳ không vừa lòng, cô ta lạnh lùng liếc Nhan Nhã Tịnh một cái, nhếch môi mỉa mai: "Nhan Nhã Tịnh, chỉ một ống máu cũng đủ khiến cô tiêu đời, sao tôi phải lãng phí một ống máu nữa cho cô?! Cô có biết, hai ống máu này của tôi quý giá đến nhường nào không!"
Nhan Vũ Trúc thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn ôm chặt mình, trong lòng không khỏi có chút cáu kỉnh, cô ta nóng nảy hất mái tóc xoăn của mình ra: "Nhan Nhã Tịnh, tôi khuyên cô tốt nhất nên buông tay ra! Nếu không, tôi không chích cho Tô Thu Quỳnh nữa, mà sẽ ra lệnh cho người khác bắn nát đầu cô ta!"
Bắn nát đầu Tô Thu Quỳnh…
Tay Nhan Nhã Tịnh run lên, không kìm được buông Nhan Vũ Trúc ra.
Nhan Vũ Trúc thấy Nhan Nhã Tịnh thành công bị cô ta uy hiếp, ánh mắt đắc ý không sao che giấu được.
Nhan Vũ Trúc vuốt lại mái tóc dài của mình, định đâm mạnh cây kim tiêm trong tay vào cơ thể Tô Thu Quỳnh.
Trước khi kim tiêm trong tay cô ta đâm xuống cơ thể Tô Thu Quỳnh, vài tiếng súng đột nhiên vang lên trong không trung.
Nhan Vũ Trúc chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì hai người đàn ông đứng sau lưng Tô Thu Quỳnh đã ngã lăn ra đất.
"Ai?!"
Quang Khải cũng nhanh chóng rút súng ra, gã ta nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ mặt cảnh giác: "Ra đây! Lén lút như vậy mà xưng là đàn ông sao! Lăn ra đây cho ông!"
Một phát súng khác vang lên trong không trung, nhưng phát súng này không bắn vào người, mà bắn vào sợi dây treo trên xà nhà.
Kĩ thuật bắn súng của người nọ vô cùng chính xác, sợi dây đang trói Tô Thu Quỳnh lập tức đứt, cơ thể Tô Thu Quỳnh cũng rơi xuống đất.
Tô Thu Quỳnh không quan tâm đến nỗi đau trên người, cô ấy chỉ muốn nhìn xem Nhan Nhã Tịnh bây giờ thế nào.
Đến bây giờ, cô ấy vẫn không muốn tin, Nhan Nhã Tịnh bị tiêm ống máu đó, một Nhã Tịnh tốt như vậy sao có thể nhiễm loại bệnh đó!
Nếu Nhã Tịnh thực sự mắc phải căn bệnh đó, tình yêu của cô ấy và anh Lưu phải tiếp tục thế nào?!
Động tác của Nhan Nhã Tịnh nhanh hơn Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh còn chưa ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh đã lao đến trước mặt Nhan Vũ Trúc, giật ống tiêm trên tay Nhan Vũ Trúc.
Bây giờ, tính mạng Tô Thu Quỳnh không còn nằm trong tay Nhan Vũ Trúc, Nhan Nhã Tịnh cũng có thể rảnh tay dạy dỗ Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc lắm mưu nhiều kế, nhưng bản lĩnh của cô ta lại không bằng Nhan Nhã Tịnh.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh đoạt được ống tiêm, cô ôm cánh tay Nhan Vũ Trúc, đâm xuống không chút do dự.
Nhan Vũ Trúc chưa bao giờ nghĩ Nhan Nhã Tịnh sẽ tiêm thứ này cho cô ta, cô ta sợ tới nỗi khuôn mặt nhỏ đều thay đổi hình dạng.
Cô ta hét lên một cách điên cuồng: "Nhan Nhã Tịnh, buông tôi ra! Cô buông tôi ra! Nhan Nhã Tịnh, cô đừng điên nữa, cô mau buông tôi ra!"
"Quang Khải, cứu tôi!"
Quang Khải cũng không ngờ đột nhiên Nhan Nhã Tịnh lại làm chuyện như vậy với Nhan Vũ Trúc, đương nhiên gã ta cũng muốn cứu Nhan Vũ Trúc, nhưng Lâm Tiêu đã dẫn người xông vào, bản thân gã ta còn không lo được, làm gì còn sức để cứu Nhan Vũ Trúc.
Cổ họng Nhan Vũ Trúc gần như vỡ ra: "Cứu mạng! Cứu tôi với!"
Tiếc là bây giờ vai diễn đã thay đổi, Nhan Nhã Tịnh đã trở thành người làm chủ, cô ta mới thật sự là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho Nhan Nhã Tịnh chém giết!
Nhan Vũ Trúc biết, bây giờ cô ta không thể dựa vào người khác, cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô ta liều mạng vùng vẫy, cô ta muốn thoát khỏi kìm kẹp của Nhan Nhã Tịnh, nhưng động tác của Nhan Nhã Tịnh thật sự quá nhanh, cô ta còn chưa dùng hết sức để thoát khỏi Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh đã tiêm hết máu trong cây kim đó vào mạch máu của cô ta.
Hết rồi! Hết thật rồi!
Nhan Vũ Trúc sợ tới mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Cô ta nghĩ rất hay, cô ta lấy hai ống máu của Bùi Ninh Hinh, cô ta nghĩ, một ống cho Nhan Nhã Tịnh, một ống cho Tô Thu Quỳnh, cô ta không chỉ có thể xả giận cho chính mình, còn có thể bán cho An Tình một ân huệ lớn.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ, giờ đây, một trong hai ống máu đó, đã tiêm vào cơ thể cô ta.
Sao có thể như vậy?! Rõ ràng cô ta tưởng tượng tốt như thế, tại sao khi thực hiện, mọi chuyện lại thay đổi?!
Đôi mắt Nhan Vũ Trúc đỏ ngầu, cô ta hận, hận Nhan Nhã Tịnh vô cùng, Nhan Nhã Tịnh đã lấy đi mọi thứ của cô ta, tại sao cô còn huỷ hoại cuộc sống của cô ta?!
Nhan Vũ Trúc là người như vậy, cô ta luôn oán trách người khác, nhưng không bao giờ nghĩ cô ta luôn trêu chọc Nhan Nhã Tịnh trước.
Ngay cả lần này, nếu cô ta không chích ống máu đó vào Nhan Nhã Tịnh, còn muốn làm hại Tô Thu Quỳnh, thì sao Nhan Nhã Tịnh có thể chích ống máu này vào người cô ta!
"Nhan Nhã Tịnh, cô huỷ hoại tôi, tôi giết cô!"
Nhan Vũ Trúc giờ đã hoàn toàn mất mất trí, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, nếu cô ta bị bệnh lậu, đời này của cô ta sẽ không thấy ánh sáng nữa, chi bằng chết đi cho vui vẻ!
Cô ta chết một mình, cô đơn làm sao, bằng mọi cách cô ta phải kéo Nhan Nhã Tịnh theo!
Nhan Vũ Trúc giật lấy túi xách của cô, nhanh chóng rút dao gọt hoa quả ra, độc ác đâm vào ngực Nhan Nhã Tịnh.
"Nhan Nhã Tịnh, chúng ta chết chung!"