Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 313: Nhan nhã tịnh, anh nhớ em rồi



“An Mỹ, có bao giờ em nghĩ nếu chúng ta thật sự là con của ông cậu mà không nhận lại ông ấy thì không công bằng với ông ấy không?”

Nhan An Bảo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan An Mỹ: “An Mỹ, cho dù bọn mình có là con của ông cậu thật, chúng mình vẫn có thể đến thăm ba thường xuyên mà, nhưng có những sự thật bọn mình luôn phải đối mặt! An Mỹ, bọn mình sắp năm tuổi rồi, không còn là trẻ lên ba nữa!”

“Vâng, đúng vậy, bọn mình không còn là trẻ lên ba nữa rồi!” Nhan An Mỹ khẽ thở dài, dường như cô bé đã có quyết định rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống bỗng chốc trở nên rất kiên quyết: “Anh ơi, bọn mình đi làm giám định ADN với ông cậu đi!”

“Ừ.” Nhan An Bảo nhẹ nhàng đáp, rồi gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn: “Ông cậu ơi, bọn cháu đợi ông ở cổng bệnh viện, lát nữa ông cậu đến đón cháu và An Mỹ nhé!”

Sau khi gửi tin nhắn đi, Nhan An Bảo không khỏi suy nghĩ, nếu ông cậu mới là ba ruột của cậu và Nhan An Mỹ thì chẳng phải sau này cậu sẽ phải gọi Hách Trung Văn là anh họ ư?

Từ ba thành anh họ, nỗi niềm chua xót này... ôi chao!

Nghĩ vậy, Nhan An Bảo càng đau lòng cho Hách Trung Văn.

Nhưng cậu luôn là người theo đuổi sự thật, vậy nên cho dù sự thật có là gì đi nữa thì cậu cũng muốn một đáp án rõ ràng.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn vui mừng khôn tả.

Đây không phải lần đầu tiên anh gặp riêng với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhưng vì quá kích động, anh vẫn có hơi bối rối.

Lúc đầu Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest đen, nhưng sau khi soi gương anh lại cảm thấy bộ vest của mình quá cứng nhắc.

Con nhóc Nhan An Mỹ kia có vẻ thích kiểu rực rỡ, tươi sáng hơn.

Nghĩ một hồi, Lưu Thiên Hàn cẩn thận tìm một chiếc cà vạt kẻ sọc đỏ mà Nhan Nhã Tịnh tặng anh vào hôm sinh nhật, nhìn mình trong gương một lần nữa, khóe môi anh không kìm được mà nở một nụ cười mãn nguyện.

Lưu Thiên Hàn gần như không bao giờ sử dụng trang sức màu sáng trên người, quần áo của anh chỉ thuần một màu đen, anh luôn cảm thấy mấy màu như đỏ, hồng các kiểu quá màu mè, không phù hợp với tính cách điềm tĩnh của anh.

Giờ đây, nhìn mình trong gương, anh lại cảm thấy thắt chiếc cà vạt mà người con gái anh yêu chọn cho anh để đi gặp con trai con gái của mình, trong lòng anh trào dâng sự ấm áp khó tả.

Thực tế, sau khi nghe báo cáo đêm hôm đó của Nhạc Dũng, về cơ bản anh đã xác định được Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là nòi giống của mình, giám định ADN thật ra chỉ là để khiến Nhan Nhã Tịnh tin tưởng và để Hách Trung Văn hết đường chối cãi mà thôi.

Lưu Thiên Hàn có hơi xúc động, nóng lòng muốn nhận được kết quả giám định ADN, nhưng giám định ADN nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng, muốn có kết quả chính xác hơn thì cần thêm thời gian.

Lưu Thiên Hàn không chỉ muốn nhanh chóng gặp hai đứa nhóc, mà anh lại càng nhớ Nhan Nhã Tịnh hơn.

Vừa lên xe anh đã gọi ngay cho Nhan Nhã Tịnh, mấy ngày nay không được ôm Nhan Nhã Tịnh ngủ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Chờ đến khi nhận được kết quả giám định ADN, anh sẽ ôm cô vào lòng, hôn cô một cách trân trọng nhất, nói với cô rằng cả đời này bọn họ chỉ thuộc về nhau, không một ai có thể xen vào cả, không có Nhan Vũ Trúc, không có Hách Trung Văn, bọn họ thực sự chỉ có nhau mà thôi.

Chiếc nhẫn kim cương anh tự thiết kế đã làm xong từ lâu rồi, khi cô bị nụ hôn của anh làm cho say đắm, anh sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, khiến cô không kịp có cơ hội từ chối anh.

Đúng vậy, cô sẽ không có cơ hội từ chối anh đâu, vì giấy đăng ký kết hôn của họ đang nằm trong tay anh, cả đời này của cô đã được định trước là vợ của anh rồi, sao cô từ chối anh được!

Sau khi Lưu Thiên Hàn gọi cho Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh gần như là lập tức nghe máy: “Anh Lưu, tìm em à?”

“Ừ.” Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, khóe môi Lưu Thiên Hàn không kìm được khẽ cong lên.

Ai mà ngờ được, người đàn ông sát phạt và quyết đoán trên thương trường, lại chỉ vì nghe thấy giọng nói của một cô gái nhỏ bé mà trở nên mềm mỏng đến thế này cơ chứ.

“Anh Lưu tìm em có chuyện gì thế?” Nhan Nhã Tịnh đang trên đường thuê xe về đoàn phim, thật ra cô muốn nói với Lưu Thiên Hàn rằng, anh Lưu ơi, em nhớ anh rồi, nhưng trong xe còn có lái xe nữa, cô cảm thấy hơi ngại, không nói ra nổi những lời xấu hổ như thế.

“Nhan Nhã Tịnh, anh nhớ em rồi.” Giọng nói Lưu Thiên Hàn mang theo sự run rẩy mềm ấm, ở khoảng cách xa như vậy, Nhan Nhã Tịnh dường như vẫn tưởng tượng ra ánh mắt của anh lúc này khiến người ta đắm đuối biết chừng nào.

Nhan Nhã Tịnh cong mắt cười, vui vẻ như một đứa ngốc vậy, sao cô với anh Lưu lại hiểu lòng nhau thế cơ chứ! Ngay cả nỗi nhớ cũng phải giống y hệt cô.

Trái tim cảm thấy quá đỗi ngọt ngào, mềm mại, lại ấm áp, Nhan Nhã Tịnh chẳng thèm quan tâm chuyện cô nói những lời sến súa sẽ bị tài xế ngồi phía trước nghe thấy nữa rồi.

Khóe môi cô tràn đầy vị ngọt của hạnh phúc: “Anh Lưu, em cũng nhớ anh rồi.”

Ngừng lại một chút, Nhan Nhã Tịnh lại nói thêm một câu: “Rất rất nhớ luôn ấy.”

Nghe xong câu “rất rất nhớ luôn ấy” của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn đột nhiên nóng rực lên.

Hóa ra khi đã yêu nhau đậm sâu, chỉ cần một lời tâm tình thôi cũng đủ để thiêu đốt trái tim con người ta rồi.

Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm cột đèn giao thông trước mặt. Nếu không vì còn phải đi giám định ADN với hai đứa nhóc, anh thực sự muốn chạy ngay đến bên cạnh Nhan Nhã Tịnh và làm những việc mà thường ngày anh thích làm với cô nhất kia.

“Nhan Nhã Tịnh, tối nay về Tầm Viên đi!” Giọng Lưu Thiên Hàn khàn đến đáng sợ: “Anh sẽ cử người tới bệnh viện chăm sóc Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh, anh rất nhớ em, nhớ đến mức không chịu nổi nữa rồi.”

Anh rất nhớ em, nhớ đến mức không chịu nổi nữa rồi…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh lập tức ửng đỏ, cô không còn là một cô gái ngây thơ chưa trải sự đời nữa, cô quá hiểu không chịu nổi nữa trong lời Lưu Thiên Hàn là có ý gì.

Nhan Nhã Tịnh xấu hổ cắn môi, một anh Lưu trông có vẻ không dễ gần, đàng hoàng đĩnh đạc như vậy, sao suy nghĩ lại đen tối thế chứ!

“Anh Lưu, chúng ta mới không gặp nhau mới có hai ngày, anh cũng quá là...”

“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đã không ở cạnh nhau hai đêm rồi!” Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn ngắt lời, giọng anh lộ rõ vẻ hờn dỗi: “Một ngày không gặp như cách ba thu, đã hai ngày không gặp, em tính xem đã trôi qua bao lâu hả Nhan Nhã Tịnh!”

“Haha...” Nhan Nhã Tịnh chịu thua, thế mà anh Lưu còn lôi cả câu một ngày không gặp như cách ba thu ra nữa chứ.

Nhan Nhã Tịnh chưa kịp nói gì, Lưu Thiên Hàn đã dùng giọng nói khàn khàn khiến người ta mê say mà hỏi: “Nhan Nhã Tịnh, anh nhớ em tới nỗi khó chịu như vậy, em định bồi thường cho anh thế nào đây?”

“Anh Lưu à, em đến tháng rồi, e là không bồi thường cho anh được rồi.” Nhan Nhã Tịnh xấu tính buông lời lừa gạt, cố nhịn cười mà nói.

Quả nhiên, nghe Nhan Nhã Tịnh nói thế, Lưu Thiên Hàn bên kia lập tức trở nên yên lặng.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy lời của mình có lẽ đã đả kích tâm hồn non nớt của Lưu Thiên Hàn, đang định nói câu an ủi anh thì nghe Lưu Thiên Hàn nói: “Nhan Nhã Tịnh, em có thể nghĩ cách khác mà...”

Nghĩ cách khác...

Nghĩ đến những chuyện mất mặt mình làm trước kia, cái mặt mo của Nhan Nhã Tịnh đỏ như tôm luộc, trước mặt cô, Lưu Thiên Hàn thật sự càng ngày càng ngả ngớn!

“Anh Lưu, anh mặt dày quá đấy!” Nhan Nhã Tịnh nói xong thì vội vàng cúp điện thoại. Nếu còn nghe tiếp những lời thiếu đứng đắn của Lưu Thiên Hàn nữa, cô sẽ xấu hổ đến chết mất!

Nhưng Nhan Nhã Tịnh cũng yêu cái vẻ ngả ngớn ấy của Lưu Thiên Hàn, vì anh dành hết sự lạnh lùng của mình cho người khác, nhưng lại dành tất cả sự thiếu đứng đắn cho cô.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ mãi, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn, nói với anh rằng tối nay cô sẽ về Tầm Viên, tin nhắn chưa kịp gửi đi, cô đã nhận được một tin nhắn khác.

“Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh đang nằm trong tay tôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv