Trái tim An Tình đột nhiên hồi hộp, cô ta chưa bao giờ ngờ rằng, Chiến Mục Hàng sẽ đột nhiên hỏi cô câu này.
Chẳng lẽ Chiến Mục Hàng đã kiểm tra rõ rồi sao? Nhưng rõ ràng cô ta đã cho bốn tên đàn ông đó rất nhiều tiền, bọn chúng hẳn không phản bội cô ta mới đúng.
Trái tim An Tình đập dữ dội, đôi môi cô ta mấp máy run rẩy, nhưng cô ta vẫn cắn chặt môi làm ra một bộ dáng cực kỳ tủi thân mà nói với Chiến Mục Hàng, "Anh Mục Hàng, em thật sự không biết tại sao anh lại hỏi em như vậy! Bốn người đàn ông đó, sao có thể là em tìm đến được chứ!"
"Anh Mục Hàng, anh thế này là, đang nghi ngờ em sao? Anh Mục Hàng, em bị bọn chúng ăn hiếp… huhu… anh Mục Hàng, em vốn đã sống không bằng chết rồi, nếu anh còn nghi ngờ em như vậy, em sống còn ý nghĩa gì nữa chứ!"
Nghe lời này của An Tình, An Trí Dũng cũng vội vàng mở miệng nói: "Đúng vậy anh rể, sao anh có thể nghi ngờ chị hai của em chứ! Chị hai em đã cắt cổ tay tự sát, nếu bốn người đàn ông đó là do chị ấy tìm đến, chị ấy sao phải lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa!"
“Cắt cổ tay tự sát?” Chiến Mục Hàng nhìn thoáng qua lớp băng gạc quấn quanh cổ tay An Tình, môi mỏng không khỏi cong lên châm chọc, “Quên nói với các người, tôi đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói, trên cổ tay của chị gái cậu, chỉ có một miệng vết thương nhỏ, cho dù không đến bệnh viện, thậm chí không có bất kỳ chữa trị gì, cũng không thể chết được.”
"An Tình, cắt cổ tay tự sát này của cô, là làm cho ai xem thế?!"
Sắc mặt An Tình thay đổi cực lớn, bác sĩ của bệnh viện cô ta cũng đã đút lót rất nhiều tiền, tại sao lại bán đứng cô ta?
Đối diện với ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét của Chiến Mục Hàng, An Tình đột nhiên thở không ra hơi.
Cô ta há to miệng, cố gắng hít thở chút không khí trong lành, nhưng càng như thế này, lại càng khó chịu, như cá rời khỏi nước, hô hấp vô cùng gian nan.
Phí nhiều sức lực như thế, An Tình mới tìm lại giọng nói của mình, "Anh Mục Hàng, trong mắt anh, em rốt cuộc là người như thế nào?"
"Có phải anh cho rằng, em là một người phụ nữ đạo đức giả tàn nhẫn, chỉ biết hãm hại người khác không? Anh Mục Hàng, em yêu anh như thế, anh không thể làm tổn thương trái tim em thế này được!"
"Anh rể, lời này của anh thật sự quá đáng, chị hai của em một lòng một dạ với anh, sao chị ấy có thể là người như vậy được!"
Dáng vẻ An Trí Dũng căm phẫn trào dâng: "Anh rể, có phải hồ ly tinh Tô Thu Quỳnh kia lại nói xấu chị hai của em trước mặt anh nữa không? Anh rể, anh không thể bị Tô Thu Quỳnh tiện..."
Một từ "nhân" còn chưa được thốt ra, nắm đấm của Chiến Mục Hàng đã chào hỏi lên mặt An Trí Dũng một cách mạnh mẽ.
An Trí Dũng che mặt, đau đớn kêu gào oai oái, tối hôm qua anh ta bị Lưu Thiên Hàn đánh một trận thật dã man, lần này lại hứng phải nắm đấm như sắt của Chiến Mục Hàng, anh ta cảm thấy mặt mình lại sắp nở hoa rồi.
"An Trí Dũng, cậu đã giết con tôi, cậu nói xem, cậu phải trả giá như thế nào?"
“Đứa trẻ nào?” An Tình giả vờ khó hiểu hỏi Chiến Mục Hàng, nhưng trong lòng lại âm thầm mừng rỡ, con của Tô Thu Quỳnh, mất rồi!
Thật tốt quá!
Xem ra, ngay cả ông trời cũng đang đứng về phía An Tình cô ta!
"An Tình, chuyện đứa trẻ trong bụng Tô Thu Quỳnh, cô sẽ không biết ư?"
Rét lạnh trong mắt Chiến Mục Hàng, nhìn mà khiến An Tình run như cầy sấy, đôi tay trắng nõn thon dài của cô ta nắm chặt chăn bông trên người, đây là lần đầu tiên Chiến Mục Hàng nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ như vậy.
Cảm giác này, giống như không phải anh ta đang nhìn một người sống, mà là đang nhìn một đống rác chết.
Gần như dùng hết sức lực toàn thân, An Tình mới nhếch lên được một nụ cười cứng ngắc: "Anh Mục Hàng, em không biết anh đang nói những gì."
“Ha!” Chiến Mục Hàng lẳng lặng cười lạnh, mặt mày anh ta vốn dĩ đã lạnh lùng, nụ cười như vậy, trên một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng kia, càng không tìm thấy được một chút ấm áp nào.
"An Tình, nếu cô cứ phải giả vờ không biết, được, vậy tôi sẽ coi như cô không biết. Bây giờ, tớ sẽ nói cho cô biết, bởi vì cô cố tình hãm hại Tô Thu Quỳnh, tôi đã vứt Tô Thu Quỳnh một mình nơi đồng không mông quạnh, để cho em trai tốt của cô có cơ hội hại chết con tôi! "
"Con tôi chết rồi, An Trí Dũng, con tôi đã chết rồi! Cậu giết chết con tôi, tôi muốn cậu, đền mạng!"
Nói rồi Chiến Mục Hàng dồn lực trên tay, nắm đấm cứng như thép không hề khách sáo chào hỏi lên trên người của An Trí Dũng.
Đây cũng là lần đầu tiên An Trí Dũng nhìn thấy một Chiến Mục Hàng đáng sợ như vậy, anh ta biết, cậu tư của Hải Thành, cũng không phải người tốt gì, nhưng anh ta chưa từng nghĩ, Chiến Mục Hàng, người mà anh ta đã gọi anh rể nhiều năm như vậy, quyết một lòng với chị hai của anh ta, sẽ thực sự muốn mạng của mình.
Đối mặt với đôi mắt đỏ như máu của Chiến Mục Hàng, An Trí Dũng sợ tới mức toàn thân đều đang phát run, Chiến Mục Hàng bây giờ, thật sự đã có ý muốn giết anh ta!
"Anh rể, anh không thể đối xử với em như thế này! Anh rể, anh mau dừng lại đi! Nếu anh tiếp tục như vậy, em thật sự sẽ chết đấy!"
"Chị hai, cứu em! Cứu em! Anh rể sắp giết em rồi! Chị hai, mau cứu em với! Em thật sự sắp bị anh rể đánh chết rồi!"
Chiến Mục Hàng chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, An Trí Dũng muốn phản kháng, nhưng anh ta thứ nhất là không dám, càng quan trọng hơn là, đánh không lại.
"Chị ơi, cứu mạng với!"
An Trí Dũng hét lên, Chiến Mục Hàng một chân đạp mạnh vào lồng ngực anh ta, anh ta ngã trên giường như một vũng bùn, thậm chí còn không thể kêu cứu thành tiếng.
“Anh Mục Hàng, anh đang làm gì vậy!” Nước mắt An Tình lăn dài từng giọt lớn, cô ta nhào tới, dùng sức ôm chặt lấy cánh tay của Chiến Mục Hàng, cô ta luôn cho rằng anh cả của mình qua đời khi còn trai tráng, cô chỉ có một anh chị em duy nhất là An Trí Dũng, tất nhiên cô không thể trơ mắt nhìn Chiến Mục Hàng đánh An Trí Dũng đến chết.
Sau đó của sau đó, An Tình biết được anh cả của cô thực ra vẫn còn sống.
Hơn nữa, anh ấy còn là một nhân vật lợi hại.
"Anh Mục Hàng, dừng tay! Anh mau dừng tay lại đi!" An Tình càng khóc dữ dội hơn một chút: "Anh Mục Hàng, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, Trí Dũng sẽ bị anh đánh chết mất! Anh Mục Hàng, dù cho Trí Dũng có thực sự phạm lỗi, anh cũng không thể đánh chết nó! Dẫu sao nó cũng gọi anh một tiếng anh rể!"
Giọng nói của An Tình, dường như Chiến Mục Hàng không nhận ra, anh ta giẫm lên bụng An Trí Dũng, An Trí Dũng thậm chí còn phun ra một ngụm máu.
Nhìn thấy một ngụm máu lớn An Trí Dũng phun ra, An Tình trực tiếp bị dọa ngây ngốc, đặc biệt là nhìn khuôn mặt đau khổ méo mó của An Trí Dũng, cô ta càng sợ tới mức cả người không ngừng run rẩy.
Cô ta có cảm giác, nếu cô ta còn dám tiếp tục khiêu chiến với Chiến Mục Hàng, nhất định đến cả cô ta Chiến Mục Hàng cũng đánh.
An Tình hận đến nghiến răng, Chiến Mục Hàng, anh ta thế mà lại ra tay với cô ta và em trai cô ta, vì Tô Thu Quỳnh!
Có phải chỉ khi Tô Thu Quỳnh hoàn toàn chết đi, trái tim của Chiến Mục Hàng mới có thể đặt lên người cô ta không?
Tô Thu Quỳnh, tại sao cô ta không đi chết đi!
An Tình nghiến răng run rẩy, rõ ràng đã hận đến mức cả trái tim vặn vẹo, nhưng trên mặt cô ta vẫn bày ra dáng vẻ đáng thương.
"Anh Mục Hàng, anh làm ơn dừng lại được không! Em biết con của Tô Thu Quỳnh đã chết vì Trí Dũng! Nhưng mạng của con Tô Thu Quỳnh là mạng, mạng của con chúng ta không phải mạng sao?! Trí Dũng đối xử với Tô Thu Quỳnh như thế, chỉ vì căm hận Tô Thu Quỳnh đã giết chết con của chúng ta!"
"Anh Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đã giết chết con của chúng ta! Anh lại đối xử với Trí Dũng như thế vì kẻ thù giết con chúng ta, anh làm thế là sao! Anh Mục Hàng, anh đang làm gì vậy!"
"Anh làm như vậy, không thấy có lỗi với đứa bé vô tội bị chết thảm của chúng ta ư!"