Kiềm nén tâm trạng phấn khích khó hiểu của bản thân, Nhạc Dũng tiếp tục nói: “Đại ca, người con gái năm năm trước kia, không phải là Nhan Vũ Trúc!”
Không phải là Nhan Vũ Trúc mà!
Đôi mắt sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn híp lại một cách nguy hiểm, Nhan Vũ Trúc quả thật đã lừa anh! Nếu Nhan Vũ Trúc đã không có ơn cứu mạng với anh, cô ta còn hết lần này tới lần khác làm hại Nhan Nhã Tịnh như thế, cô ta có thể biến mất rồi!
Nguyên nhân lớn nhất khiến Lưu Thiên Hàn muốn điều tra chuyện của năm năm trước, chính là muốn xác nhận một chút rốt cuộc người con gái ấy có phải là Nhan Vũ Trúc hay không, nếu như không phải là Nhan Vũ Trúc, anh không cần nương tay thêm nữa.
Còn về phần rốt cuộc người con gái ấy là ai, anh thật sự không có hứng thú muốn biết. Bây giờ anh đã có người trong lòng rồi, người con gái ấy, cùng lắm anh cũng chỉ bồi thường cho cô ấy một chút, còn việc chịu trách nhiệm gì gì đó, anh thật sự không làm được.
“Thu thập tất cả những chứng cứ Nhan Vũ Trúc trốn thuế mang nộp đi!” Lưu Thiên Hàn im lặng một lúc, tiếp tục dặn dò Nhạc Dũng: “Còn người con gái ấy…”
“Cho cô ấy một ít tiền.”
Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn tập tức muốn tắt máy.
Điện thoại còn chưa tắt, Lưu Thiên Hàn lại nghe thấy giọng nói của Nhạc Dũng: “Đại ca, ý anh là muốn tôi dùng tiền đuổi người con gái năm năm trước kia đi sao?”
“Được, tôi lập tức làm theo ý của đại ca! Tôi sẽ cho cô ấy một ít tiền, đuổi cô ấy đi xa một chút, khiến cô ấy không được xuất hiện trước mặt đại ca thêm một lần nào nữa!”
Không biết có phải là do lầm tưởng của Lưu Thiên Hàn hay không, anh lại cảm nhận được trong giọng nói của Nhạc Dũng, đang cố hết sức để nhịn cười.
Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt nhướng lông mày, Nhạc Dũng dùng tiền đập phụ nữ, sao lại vui vẻ như thế này chứ! Lẽ nào tâm lý anh ta méo mó, nhiễm phải sở thích biến thái nào đó rồi?
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng Lưu Thiên Hàn không phải là một người thích tọc mạch, anh dửng dưng trả lời lại, xem như đã ngầm thừa nhận lời của Nhạc Dũng.
“Đại ca, anh nói xem tôi cho cô ấy bao nhiêu tiền thì được đây? Ba mươi triệu? Ba trăm triệu?” Nhạc Dũng bởi vì nhịn cười quá mức, không cẩn thận suýt chút nữa bị chính nước bọt của mình làm cho chết nghẹn.
Anh ta gắng ho vài tiếng, mới hơi thoải mái được một chút: “Đại ca, hay là tôi cứ cho cô ấy ba trăm triệu vậy, dù sao thì đại ca anh cũng không thiếu tiền! Chẳng qua đại ca à, đến lúc đó anh đừng có hối hận đấy!”
“Nhạc Dũng, tối nay cậu ồn ào lắm rồi đấy!” Lưu Thiên Hàn ghét bỏ nói, Nhạc Dũng tối nay, thật sự ồn ào đến mức làm người ta phát cáu, anh không thèm quan tâm đến người con gái năm năm trước kia nữa, cho dù kiếp sau cô ấy có rời khỏi cuộc sống của anh, anh cũng sẽ không tiếc nuối, chứ làm gì có chuyện hối hận!
“Đại ca, anh thật sự không muốn biết người con gái năm năm trước kia là ai sao?” Nhạc Dũng không từ bỏ lại tiếp tục hỏi một câu như thế.
“Không có hứng thú.” Giọng nói lạnh nhạt, hiển nhiên nằm trong trong dự đoán của Nhạc Dũng, nhưng cái giọng nhịn cười của Nhạc Dũng lại càng rõ hơn một chút.
Nhạc Dũng nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ không nói mấy thừa thãi khiến người ta ghét bỏ nữa! Ngày mai tôi sẽ tận tay đưa thẻ ngân hàng cho cô Nhan, bảo cô ấy đi thật xa, tốt nhất cho dù sau này có gặp lại đại ca, cũng phải đi đường vòng!”
“Cô Nhan?” Lưu Thiên Hàn không kìm được mà hỏi một câu: “Người con gái năm năm trước, không phải đã chắc chắn rằng không phải là Nhan Vũ Trúc rồi sao, ở đâu ra cô Nhan vậy?”
“Cô Nhan Nhan Nhã Tịnh đó!”
Nhạc Dũng che miệng cười lên:”Đại ca, người con gái đã cứu anh ở trong khách sạn năm năm trước là cô Nhan Nhan Nhã Tịnh! Anh yên tâm, việc anh giao phó tôi nhất định sẽ làm tốt, tôi bảo đảm sẽ đưa thẻ ngân hàng đến tận tay cô Nhan!”
Cô Nhan Nhan Nhã Tịnh đó!
Đầu của Lưu Thiên Hàn như muốn nổ tung, người cứu anh năm năm trước, vậy mà lại là Nhan Nhã Tịnh!
Là người con gái anh yêu!
Lưu Thiên Hàn như kẻ ngốc ngẩn ngơ một lúc, đứng im một chỗ không động đậy, anh cảm thấy tất cả mọi việc vừa nãy quá ảo diệu, giống như đang ở nằm mơ vậy.
Anh không kìm được lại hỏi Nhạc Dũng thêm một lần nữa: “Nhạc Dũng, vừa nãy cậu nói, người đã cứu tôi năm năm trước, là Nhan Nhã Tịnh?”
Sao có thể là Nhan Nhã Tịnh được chứ!
Buổi tối năm năm trước, không phải Hách Trung Văn đã khẳng định rằng, người vui vẻ cùng anh cả đêm mới là Nhan Nhã Tịnh sao?
Hơn nữa, Hách Trung Văn còn làm xét nghiệm ADN, xác định Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chính là con của nó, tại sao lại biến thành Nhan Nhã Tịnh rồi?
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác!” Nhạc Dũng vô cùng chắc chắn nói:”Đại ca, tôi đã tìm thấy những bức ảnh chụp đôi bông tai kia mà Nhan Nhã Tịnh đang giấu, tôi dùng hạnh phúc nửa đời sau của tôi bảo đảm, người cứu anh năm năm trước, chính là cô Nhan Nhan Nhã Tịnh!”
Lưu Thiên Hàn đứng yên tại chỗ, không hề chớp mắt một giây nào, có cảm giác, như bị sét đánh, hạnh phúc tới nỗi cảm thấy có hơi không chân thực.
Nếu như nói, người con gái đã cứu anh vào năm năm trước chính là Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, chắc chắn là con của Lưu Thiên Hàn anh!
Chẳng trách, Nhan An Bảo lớn lên trông còn giống anh hơn là Hách Trung Văn!
Chẳng trách, anh vừa nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, trái tim đã trở nên mềm nhũn như vậy, dường như không còn thuộc về bản thân anh nữa.
Anh yêu Nhan Nhã Tịnh, tình nguyện chấp nhận mọi điều của cô, anh không quan tâm Nhan Nhã Tịnh từng sinh con với người đàn ông khác, nhưng anh lại rất ngưỡng mộ Hách Trung Văn, ngưỡng mộ việc cậu ta được ông trời thiên vị, Nhan Nhã Tịnh đã sinh cho cậu ta hai đứa con.
Bây giờ xem ra, người được ông trời thiên vị hơn, dường như là anh.
Lưu Thiên Hàn kích động tới mức những đầu ngón tay trở nên run rấy không khống chế được nữa, Nhan Nhã Tịnh, từ đầu tới cuối, chỉ thuộc về Lưu Thiên Hàn anh!
Vào năm năm trước, duyên phận của anh và Nhan Nhã Tịnh, đã được định trước rồi.
Chẳng trách, buổi tối năm năm trước ấy, mùi vị kia làm anh ấy mê đắm, sau này vừa đến gần Nhan Vũ Trúc, anh lại liền cảm thấy buồn nôn, thì ra, là nhận sai người rồi.
Thì ra, từ đầu tới cuối, người có thể khiến anh động lòng, chỉ có Nhan Nhã Tịnh, người con gái mà anh yêu.
Trong lòng Lưu Thiên Hàn vui sướng như vậy đấy, anh chỉ thấy rằng khói bụi ngoài cửa sổ, đều trở nên sinh động đáng yêu rồi.
Thấy Lưu Thiên Hàn chậm chạp không nói chuyện nữa, Nhạc Dũng không sợ chết nói: “Đại ca, nếu như anh không có ý kiến gì, tôi cầm thẻ ngân hàng đi tìm cô Nhan ngay đây.”
“Cậu dám!” Lưu Thiên Hàn vội vàng nói.
Lần ấy ở khách sạn, anh đã hiểu nhầm Nhan Nhã Tịnh, đập tiền vào mặt cô, cô đã đau lòng như vậy rồi, nếu như hôm nay Nhạc Dũng lại cầm một tấm thẻ ngân hàng đuổi cô rời xa anh, cô sẽ ghét anh chết mất!
Loại hành vi tìm chỗ chết như muốn sống độc thân thế này, có đồ ngu mới đi làm!
Nhạc Dũng cười ngây ngốc, anh ta thật sự là không dám!
Đại ca cầm thú như vậy, nếu như anh ta không cẩn thận làm loạn mối lương duyên mà ông trời ban tặng của đại ca, đại ca sẽ giết anh ta mất!
Nghe những lời báo cáo của Nhạc Dũng, Lưu Thiên Hàn dường như đã chắc chắn rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chính là con của anh.
Kết quả của cái gọi là xét nghiệm ADN mà lần đó Hách Trung Văn gọi điện nói cho anh, chắc chắn là bịa đặt, thật ra Hách Trung Văn sớm đã biết được chân tướng, cậu ta làm như vậy, chẳng qua chính là vì khiến anh bỏ cuộc.
Cháu ngoại của anh, vì muốn cùng anh tranh giành phụ nữ, thật là, không từ thủ đoạn!
“Nhạc Dũng, sắp xếp cho tôi và Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ làm một cuộc xét nghiệm ADN!”
Mục đích quan trọng nhất của việc Lưu Thiên Hàn làm xét nghiệm ADN với hai đứa nhỏ, chính là bịt miệng Hách Trung Văn để cậu ta không nói được lời nào nữa, xem sau này cậu ta còn làm thế nào để giành con, giành vợ với anh!
Còn Nhan Nhã Tịnh, bây giờ anh vẫn chưa thể nói cho cô biết sự thật, dưới tình hình vẫn còn chưa thật sự chắc chắn, anh không muốn khiến Nhan Nhã Tịnh phải lo được lo mất.
Đợi đến khi chắc chắn được hai đứa nhỏ là con của Lưu Thiên Hàn anh, vừa hay anh có thể cầm giấy đăng kí kết hôn của anh và Nhan Nhã Tịnh, trước sự chứng kiến của toàn thể thế giới, thành tâm thỉnh cầu, Nhan Nhã Tịnh khoác lên bộ váy cưới, làm cô dâu đẹp nhất của anh!