Tối qua, Nhan Nhã Tịnh gọi điện cho Lưu Thiên Hàn hai lần, lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Cung Tư Mỹ truyền tới từ trong điện thoại, cô thật sự là khó chịu muốn chết rồi.
Cô nghĩ không thông tại sao anh Lưu mở miệng là nói yêu cô, còn muốn làm ra loại chuyện này với Cung Tư Mỹ.
Thậm chí, cô không nhịn được mà nghĩ, lẽ nào đàn ông trên đời này đều không có thứ gì tốt đẹp sao?
Đều là kiểu ngoài miệng nói một kiểu, cơ thể lại làm một kiểu khác.
Nhưng trong đầu của cô còn có một giọng nói khác, giọng nói đó không ngừng nói với cô, anh Lưu không phải loại người này.
Phải, anh Lưu vì cứu cô, mấy lần không màng sống chết, sự thâm tình anh dành cho cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, cô không tin anh sẽ vô duyên vô cớ chạy lên giường của Cung Tư Mỹ.
Huống chi cô ở trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng của Cung Tư Mỹ, không nghe thấy giọng của anh Lưu.
Cô cảm thấy, chuyện này nhất định có uẩn khúc.
Sau khi bình tĩnh lại, Nhan Nhã Tịnh lại gọi điện cho anh Lưu, lần này cô cẩn thận hơn, ghi âm.
Nếu giọng nói truyền ra từ trong điện thoại vẫn là giọng của Cung Tư Mỹ, cô vừa hay có thể ghi âm lại.
Anh Lưu không có xảy ra quan hệ với Cung Tư Mỹ là tốt nhất, có đoạn ghi âm này, khi cô đi tìm anh Lưu chất vấn, ít nhất có đủ bằng chứng, cô không phải gây sự vô lý, cô có lý để dựa.
Trong tình yêu, hai người có mâu thuẫn. Cấm kỵ nhất là che giấu, muốn ở bên nhau lâu dài, sự nghi ngờ trong lòng buộc phải làm rõ.
Cô không muốn trong lòng mãi mãi có một nút thắt đối với anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh vốn là muốn lấy đoạn ghi âm này để chất vấn riêng anh Lưu, chỉ là không ngờ tới tối nay lại trùng hợp đụng phải Cung Tư Mỹ, mỗi một câu của Cung Tư Mỹ, vẫn đẩy cô vào vai không nói lý, vậy thì cô đương nhiên phải để Lưu Thiên Hàn nhìn xem, cô và Cung Tư Mỹ rốt cuộc ai không có lý hơn.
Trên mặt Cung Tư Mỹ vốn còn nở nụ cười ưu nhã hoàn mỹ, khi cô ta nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh truyền ra từ trong điện thoại, gương mặt nhỏ của bạch nguyệt quang ở trong tim vô số đàn ông của cô ta lập tức thay đổi.
Cô ta khó chịu tới mức muốn hét lên, nhưng lễ nghi của thục nữ hiền dịu được tiêm nhiễm từ bé vẫn khiến cô ta không thể không màng tới hình mạng mà hét thành tiếng được.
Cô ta chỉ nhấc chân, thử xông qua, tắt điện thoại của Nhan Nhã Tịnh.
Sau khi nhấc chân, cơ thể của Cung Tư Mỹ lại lập tức cứng đờ tại chỗ.
Cô ta bây giờ cho dù đi tắt điện thoại của Nhan Nhã Tịnh cũng vô dụng, giọng của cô ta, mọi người đều đã nghe rõ, cô ta không dám nghĩ, anh Hàn sẽ nghĩ cô ta như thế nào.
Nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, người còn lại trong phòng bao cũng đều kinh ngạc.
Cao Bắc Vinh sửng sốt trực tiếp tụt khỏi chiếc ghế cao, Lâm Tiêu vừa uống một ngụm rượu trắng thì lập tức phun ra, người đàn ông ngồi ở góc bị sắc nước bọt, ho suýt nữa nghẹt thở.
Giang Kiến Huy cũng mang vẻ sững sờ, hai chân của anh thoắt cái, viện vào quầy bar ở một bên ổn định cơ thể.
Sau khi phản ứng lại, trong lòng Giang Kiến Huy lại nói vui vô cùng, vốn anh còn khá lo lắng giữa Lưu Cửu và Cung Tư Mỹ thật sự không có gì, bây giờ chứng cứ đầy đủ, Lưu Thiên Hàn đừng hòng tranh tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh ta với anh ta nữa!
Giang Kiến Huy nhướn đôi mắt đào hoa câu người đó lên, dáng vẻ bất kham: “Anh Cửu, anh giỏi quá! Anh Cửu, anh nhẹ, một chút! Anh Cửu, anh bây giờ còn muốn nói không có quan hệ với em gái Cung Tư Mỹ người ta không?!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc nhìn Giang Kiến Huy, gương mặt đẹp trai lạnh lùng tới mức giọt nước đóng thành băng.
Giang Nhị này sao lại thiếu đòn như vậy chứ!
Trong cả phòng bao, người bình tĩnh nhất chính là Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn chắc chắn chưa từng làm chuyện khiến Cung Tư Mỹ cảm thấy anh rất lợi hại, nhưng trong lòng anh lại không thể bình tĩnh.
Mặc kệ anh có từng làm hay không, cô gái anh yêu đã tức giận rồi, anh phải làm sao mới có thể khiến cô gái anh yêu hạ hỏa?!
Cao Bắc Vinh vịn bàn tràn từ trên đất bò dậy, anh ta phủi bụi trên quần áo: “Lưu Cửu, cậu như vậy không đúng rồi! Tôi còn tưởng cậu trung trinh với chị dâu Cửu thế nào chứ! Cậu sao có thể có chị dâu Cửu, còn...”
“Anh không có!” Lưu Thiên Hàn không để Nhan Nhã Tịnh tiếp tục hiểu lầm, anh dùng sức nắm tay của Nhan Nhã Tịnh, không cho cô cơ hội giãy giụa: “Nhan Nhã Tịnh, anh không có, tin anh!”
“Tin cái em gái cậu ấy!” Giang Kiến Huy kích động lao tới muốn tách Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh ra, bất lực là anh ta không đánh lại Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, cái đồ lăng nhăng, heo giống, tôi không cho phép cậu bắt nạt tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi như vậy!”
Nói xong lời này, Giang Kiến Huy lại xoay mặt sang nói với Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, Lưu Cửu cậu ta là một tên khốn! Em không thể tiếp tục bị cậu ta lừa!”
“Giang Nhị, im miệng!”
Lưu Thiên Hàn đè ý nghĩa muốn đánh cho Giang Kiến Huy la oai oái, thấy Nhan Nhã Tịnh lại muốn giãy khỏi tay của anh, anh cố chấp tóm chặt tay của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tin anh, nếu anh lừa em, sét đánh...”
Nhan Nhã Tịnh đưa bàn tay nhỏ ra, dùng sức bịt miệng của Lưu Thiên Hàn, không cho anh thề độc như vậy.
Buổi tối hôm đó, cô gọi cuộc điện thoại thứ hai cho anh, còn ghi âm, thật ra sâu trong lòng cô là tin anh.
Bây giờ thấy anh thẳng thắn lại khẳng định như vậy, cô càng tin tưởng anh.
Cô sẽ không vì cái bẫy mà người khác cố tình thiết kế mà gây nhau, chướng khí mù mịt với Lưu Thiên Hàn, như vậy sẽ chỉ hời cho người phụ nữ có ý nghĩa sai lệch với anh Lưu.
“Anh Lưu, em tin anh.”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, đối mặt với Cung Tư Mỹ như hổ rình mồi không có ý tốt, cô nên tuyên bố tất cả quyền của cô đối với anh Lưu.
Cô không quan tâm trong phòng bao còn có nhiều người, cô mặt dày kiễng chân, chủ động hôn lên môi của Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn cho rằng hiểu lầm lớn như vậy anh cần phải vắt kiệt trí óc để giải thích, anh không thể ngờ cô gái anh yêu lại dễ dàng tin anh như vậy, còn chủ động ôm hôn anh.
Cô gái anh yêu đã chủ động hôn rồi, nếu anh còn không phản ứng thì tính là đàn ông không?!
Lần này, Lưu Thiên Hàn dùng sức ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng, hôn đáp lại, mọi người trong phòng bao đều bị anh coi thành không khí, khoảnh khắc này anh chỉ muốn hôn sâu hơn, khiến hô hấp và nhịp tim của đối phương hòa vào làm một.
Thấy hai người hôn nhau không nỡ tách ra, đám người Cao Bắc Vinh trực tiếp đơ luôn.
Cao Bắc Vinh vừa ngồi lại chiếc ghế chân cao, lại lần nữa ngồi tụt xuống đất.
Chị dâu Cửu dễ dàng tha thứ cho Lưu Cửu như vậy sao?! Chuyện này cũng không khoa học lắm nhỉ?!
Lẽ nào không phải nên bắt Lưu Cửu quỳ bàn giặt quần áo, quỳ tới khi hai chân mềm nhũn, rồi dùng roi da bôi dầu dạy dỗ mạnh hay sao?!
Tuy Lưu Cửu không cần bị đánh, Cao Bắc Vinh thở phào một hơi, nhưng không thể nhìn Lưu Cửu bị chị dâu Cửu ngược, anh ta khó lòng buông bỏ!
Giang Kiến Huy còn sốc hơn Cao Bắc Vinh, anh ta giơ tay lên, run rẩy chỉ Lưu Thiên Hàn, sau đó lại vô cùng ai oán mà nhìn Nhan Nhã Tịnh.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em thật sự không thể bị Lưu Cửu lừa được! Cậu ta lăng nhăng, cậu ta thay đổi tình cảm, cậu ta phản bội em, em lẽ nào muốn bị cậu ta cắm sừng sao?”
Giang Kiến Huy thật ra luôn không quá thích Cung Tư Mỹ, anh ta cứ cảm thấy Cung Tư Mỹ có chút giả tạo, nhưng lúc này anh ta cảm thấy mình và Cung Tư Mỹ kết thành đồng minh vững chắc.
Anh ta dùng sức đẩy Cung Tư Mỹ ra: “Cung Tư Mỹ, cô nói chuyện đi! Cô ở trên giường kêu đã như vậy, bây giờ người đàn ông của cô lại đi câu dẫn tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi rồi, cô sao không nói gì chứ, cướp lại cậu ta?!”