Anh Cửu thật lợi hại…
Anh Cửu, anh đừng như vậy…
Ưm… a….
Vừa thấy Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ bước vào cùng nhau, vô số thanh âm không hài hòa vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh.
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không kiềm được mà trở nên ẩm ướt, anh Lưu, suốt một ngày một đêm anh không hề liên lạc với cô, sao giờ lại ở chung một chỗ với Cung Tư Mỹ chứ?!
"Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh à, sao về vội quá vậy! Uống rượu! Chúng ta cùng nhau uống rượu đi! Đêm nay không say không về!"
Giang Kiến Huy thấy bên cạnh Lưu Thiên Hàn có Cung Tư Mỹ, nghĩ tới tính Lưu Thiên Hàn dễ thay đổi, hẳn đã từ bỏ tiểu tiên nữ Nhã Tịnh rồi, thế là trong lòng anh ta lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, vươn tay tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh.
Tay Giang Kiến Huy còn chưa kịp tóm lấy tay Nhan Nhã Tịnh thì đã bị Cao Bắc Vinh chộp lấy: "Giang Nhị, cậu làm gì thế hả?! Vợ bạn không thể đụng, sao cậu dám cầm tay chị dâu Cửu?!"
"Vợ bạn không thể đụng cái quỷ! Rõ ràng là Lưu Cửu ngoại tình trước! Cậu không thấy tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi đã bị tên khốn Lưu Cửu bỏ rơi rồi sao?!"
Thấy Cao Bắc Vinh còn nắm chặt tay mình, Giang Kiến Huy ghét bỏ vội giằng ra: “Cao Đại, cậu ngồi sang một bên hóng mát đi, ai khiến cậu bắt tay tôi! Tôi muốn nắm tay tâm tình với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh!"
"Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, có phải tên khốn Lưu Cửu này đã khiến cô cảm thấy tổn thương không? Đừng đau lòng nữa, ngực của tôi vĩnh viễn rộng mở vì cô!"
Giang Kiến Huy bày ra bộ dạng tình thánh, cặp mắt đào hoa kia không ngừng phóng điện với Nhan Nhã Tịnh. Đối diện với dáng vẻ khổng tước xòe đuôi, thi triển sức quyến rũ đầy nam tính của Giang Kiến Huy, Nhan Nhã Tịnh chẳng hề hay biết, bây giờ cô chỉ muốn tiến lên chất vấn Lưu Thiên Hàn tại sao lại ở cùng một chỗ với Cung Tư Mỹ.
Đừng nói là suốt một ngày một đêm anh đều ở bên Cung Tư Mỹ?!
"Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tôi biết bây giờ cô rất đau lòng, nhưng đau lòng chỉ là nhất thời thôi! Cũ không đi, mới không đến, tên khốn Lưu Cửu này không biết quý trọng, đó là tổn thất của anh ta! Cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý kết giao với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chịu uất ức, dù chỉ một chút!"
Những lời này của Giang Kiến Huy thật đúng là móc tim móc phổi mà nói, từ lúc vừa gặp Nhan Nhã Tịnh đã thương, một người hàng đêm sênh ca như anh ta thế mà dạo gần đây lại chuyển thành ăn chay.
Bây giờ, anh ta chỉ cần nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn tươi mát, sinh động của Nhan Nhã Tịnh thì lập tức cảm thấy mấy con bò sữa trước lồi sau vểnh, không đúng, là mấy cô đại mỹ nữ đã hoàn toàn không thể câu lên lòng nhiệt tình của anh ta.
Anh ta giống như bị dị ứng với phụ nữ, và bệnh của anh ta, tiểu tiên nữ Nhã Tịnh mới trị khỏi được.
"Anh Lưu, sao anh lại tới đây cùng với Cung Tư Mỹ?"
Nhan Nhã Tịnh biết, bởi vì Cung Tư Mỹ, tình cảm giữa cô và anh Lưu quả thật đã xuất hiện chút vấn đề, nhưng cô không phải một người thích một gậy giết chết người khác dù cho có bao nhiêu bằng chứng chứng minh quan hệ giữa anh Lưu và Cung Tư Mỹ vô cùng mờ ám, cô vẫn sẽ cho anh Lưu một cơ hội giải thích.
Chỉ cần anh Lưu giải thích rõ ràng với cô, nói với cô rằng giữa anh và Cung Tư Mỹ không có gì cả, chẳng sợ tất cả mọi người trên thế giới đều cảm thấy anh Lưu và Cung Tư Mỹ là một đôi, cô cũng sẽ tin tưởng anh Lưu không chút nghi ngờ.
Lưu Thiên Hàn còn chưa mở lời, Giang Kiến Huy đã lòng đầy căm phẫn nói: "Sao hai người họ lại cùng nhau tới đây ư? Còn phải nói nữa sao, nhất định là họ đã ở cùng nhau rồi!"
Kỳ thật Giang Kiến Huy rất sợ nắm đấm của Lưu Thiên Hàn, nhưng để bày ra khí thế anh hùng của người đàn ông trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh vẫn vô cùng oai hùng đứng trước mặt Nhan Nhã Tịnh, bảo vệ cô.
"Lưu Cửu, tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu không đối xử tốt với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tôi sẽ liều chết cướp cô ấy về! Hiện tại, tôi, Giang Kiến Huy, chính thức tuyên chiến với cậu tại đây!"
"Giang Nhị, cậu đừng gây thêm rắc rối nữa! Đây là việc riêng của Lưu Cửu và chị dâu Cửu, cậu xen vào cái rắm á!"
Một tay Cao Bắc Vinh lôi Giang Kiến Huy ra ngoài, nhưng Giang Kiến Huy lại cố chấp vọt tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, anh dũng trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn.
Giang Kiến Huy cảm thấy đêm nay anh ta quang minh chính đại khiêu khích Lưu Thiên Hàn như vậy, rất có thể giây kế tiếp đã bị đánh cho nằm sấp, nhưng ra mặt vì cô gái mà thích, cho dù bị đánh cho nằm sấp, bị đánh tàn phế, cũng không đáng sợ!
Giang Kiến Huy lau chóp mũi anh tuấn, trông anh ta lúc này cũng có chút khí thế anh hùng trong gió thổi hiu hắt, nước sông lạnh lẽo.
Thấy Cao Bắc Vinh định chạy tới kéo anh ta đi, dù Giang Kiến Huy có tốt tính cỡ nào cũng trở nên nóng nảy: “Cao Đại, cậu đừng thêm phiền nữa! Đây là chuyện giữa tôi và tiểu tiên nữ Nhã Tịnh! Tối nay, Lưu Cửu phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!"
"Lưu Cửu, tôi nói cho cậu biết, trong chuyện tình cảm quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý, cậu đừng có mà ăn trong bát còn nhìn trong nồi!"
"Tối nay, ngay tại đây, cậu phải nói rõ với tôi rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Cung Tư Mỹ là gì?! Nếu cậu đã quyết định sẽ cùng Cung Tư Mỹ ở bên nhau, tôi sẽ chúc phúc cho hai người! Tôi chỉ hy vọng, về sau cậu đừng quấn quít lấy tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi nữa!"
"Lưu Cửu, đừng tưởng rằng chỉ mình cậu mới là hàng quý hiếm! Đúng, tôi thừa nhận có không ít cô gái la hét muốn sinh khỉ con cho cậu, cậu còn đứng đầu cuộc bình chọn người chồng quốc dân gì đó, nhưng tôi nói cho cậu biết tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi không phải không ai muốn! Cậu đối với cô ấy không tốt, tôi sẽ không cho cậu cơ hội bắt nạt cô ấy!"
Dứt lời, Giang Kiến Huy mặc kệ tất cả, nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: "Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, đừng sợ, có tôi ở đây, đừng ai mơ tới chuyện bắt nạt cô!"
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ rút tay khỏi tay Giang Kiến Huy, cô không ngờ đêm nay Giang Kiến Huy sẽ ra mặt thay cô.
Thật ra cô không hề chán ghét Giang Kiến Huy, nhưng trong lòng cô đã có anh Lưu, cô cũng sẽ không làm chuyện mờ ám với người đàn ông khác, thế nên cô sẽ không cho Giang Kiến Huy bất cứ hy vọng không cần thiết gì.
Tối nay, cô chỉ muốn Lưu Thiên Hàn cho cô một lời giải thích, dù là tốt hay xấu, cô đều muốn Lưu Thiên Hàn nói cho cô biết!
"Anh Lưu, sao anh lại tới đây cùng Cung Tư Mỹ?" Lưu Thiên Hàn chậm chạp không trả lời, Nhan Nhã Tịnh nhịn không được hỏi lại một lần nữa.
Tầm mắt Lưu Thiên Hàn vẫn khóa chặt lên tay Giang Kiến Huy, vừa nãy khi anh ta nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ hận không thể dùng ánh mắt chém cánh tay anh ta ra thành tám khối.
Nghe thấy câu hỏi của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không kiềm được cau mày, vừa định mở miệng nói gì đó, Cung Tư Mỹ đã cất lời trước.
"Nhan Nhã Tịnh, cô đừng hiểu lầm, giữa tôi và anh Cửu không có gì cả, chỉ là trùng hợp cùng theo tôi tới đây thôi."
Lời này của Cung Tư Mỹ rõ ràng là đang giấu đầu lòi đuôi, hai chữ trùng hợp mà cô ta nói càng khiến người ta cảm thấy mơ hồ không rõ, cảm thấy giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn chắc chắn tồn tại gì đó mờ ám.
Nhiệt độ trong phòng rõ ràng cao hơn bên ngoài không ít, Cung Tư Mỹ còn khoác khăn quàng cổ, nên hẳn là có hơi nóng, thế là cô ta vừa nói chuyện, vừa cởi khăn quàng trên cổ xuống.
Ngay giữa cổ cô ta có một vết hồng ban, vết này trông cực kỳ giống… dấu hôn.
"Cung Tư Mỹ, trên cổ cô có gì vậy? Đừng nói là dấu hôn do Lưu Cửu để lại đó?" Giang Kiến Huy cũng để ý tới vết đỏ trên cổ Cung Tư Mỹ, thế là hỏi thẳng thừng như sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.
Anh ta cúi đầu cười nhạt, nói tiếp: "Xem ra, cô và Lưu Cửu tiến triển nhanh thật! Lưu Cửu, cậu xem cậu đều đã làm chuyện ấy với Cung Tư Mỹ, có phải đừng nên dính lấy tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi nữa không?"