Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhan Nhã Tịnh vội vàng trùm chăn lên, chôn cơ thể mình ở bên trong.
Đây là nhà ở Tầm Viên của Cậu Lưu, chắc chắn cô xảy ra quan hệ với người đàn ông kia ở đây.
Nghĩ đến việc cô và người đàn ông khác quan hệ nam nữ thân mật trên chiếc giường của cô và Cậu Lưu, Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn tự đâm cho mình một dao.
Cô thật sự không xứng với Cậu Lưu, cho dù cô có chết, cũng không có cách nào đối mặt với Cậu Lưu.
Nhan Nhã Tĩnh dán chặt mặt vào giường, cô muốn khóc, nhưng lại không muốn tên đàn ông đã cường bạo mình kia thấy mình yếu đuối.
Cô chỉ có thể dùng sức cắn môi, nức nở nghẹn ngào trong cổ họng mà không dám phát ra tiếng.
Lưu Thiên Hàn đẩy cửa bước vào, không rõ vì sao Nhan Nhã Tịnh lại bọc mình thành kén, anh đặt di động trong tay xuống, ngồi xuống cạnh giường, nhè nhẹ vỗ Nhan Nhã Tịnh.
Anh còn chưa kịp mở miệng, Nhan Nhã Tịnh đã kích động hét to: “Cút ngay! Anh cút ra ngoài cho tôi!"
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, cô thấy anh còn sống, không phải nên mừng rõ như điên, tiểu biệt thắng tân hôn sao? Sao cô lại tức giận đuổi anh đi?
"Nhan..."
Nhưng anh còn chưa gọi xong tên cô, Nhan Nhã Tịnh đã nóng nảy túm lấy gối đầu trên giường, hung tợn mà đập lên người Lưu Thiên Hàn.
"Tôi bảo anh cút ra ngoài cho tôi! Cút đi! Nếu anh còn không cút, tôi nhất định sẽ giết anh!"
Nhan Nhã nghiến răng nghiến lợi, cô không muốn nhìn thấy tên đàn ông lợi dụng người ta lúc khó khăn này, cô cũng không muốn biết anh ta là ai!
Cô hận người đàn ông này, nhưng cô càng hận bản thân mình hơn.
Nhan Nhã Tịnh không muốn rơi nước mắt, nhưng cô vẫn không thể khống chế được bả vai run rẩy, Lưu Thiên Hàn đè bả vai Nhan Nhã Tịnh lại: “Nhã Tịnh, anh sẽ không cút đâu."
"Đừng chạm vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi! Tên biến thái ghê tởm! Ai cho anh chạm vào tôi!"
Nhan Nhã Tịnh kích động hét lên, bỗng nhiên cảm thấy một giọng nói đàn ông quen thuộc trên đỉnh đầu.
Sao lại là giọng nói này, sao lại rất giống giọng nói của Cậu Lưu?
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu, nghĩ đến Cậu Lưu, mọi nỗ lực trở làm như kiên cường của cô đều bị phá bỏ.
Nước mắt cô rơi xuống, sao có thể là Cậu Lưu chứ! Cậu Lưu, anh ấy đã chết ở nước ngoài rồi!
"Đừng động vào tôi!"
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh khàn khàn: “Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hai người chúng ta chắc chắn sẽ có một người phải chết!"
Nhan Nhã Tịnh nắm chặt ga giường, cô nặng nề nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở mắt ra, nhưng cô đang chùm chăn, cho dù đôi mắt có mở to bao nhiêu, thế giới của cô cũng chỉ là một màu đen.
"Cậu Lưu, xin lỗi..."
Nhan Nhã Tịnh che miệng, không cho tiếng khóc của mình quá lớn: “Rất xin lỗi, đêm qua, em coi người khác là anh, em bị người khác cưỡng đoạt..."
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, đêm qua, cũng không hẳn là cô bị cưỡng bức, bởi vì cố đối với chuyện đêm qua như một giấc mơ, cô cũng chủ động.
Nghĩ đến việc cô chủ động nhào vào lòng người đàn ông khác, Nhan Nhã Tịnh không còn mặt mũi nào nhận lỗi với Anh Lưu.
Cô không muốn đối mặt với bản thân, không muốn đối mặt với thế giới không có Anh Lưu, cô cứ tiêu cực như vậy, cô vẫn vùi mình trong chăn, muốn cho mình ngạt chết luôn.
Lưu Thiên Hàn tưởng rằng vừa rồi Nhan Nhã Tịnh hung dữ với mình như vậy là vì anh không nói cho cô biết mình còn sống, để cô khó chịu lâu như vậy.
Anh không ngờ, cô sẽ khó chịu như vậy, không phải vì chuyện kia, mà bởi vì cô cho rằng người đêm qua ở cùng cô là người khác.
Lưu Thiên Hàn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh kéo mạnh tấm chăn trên người Nhan Nhã Tịnh ra, một tay kéo cô vào ngực.
"Nhã Tịnh, là anh."
Tên khốn kia còn muốn chiếm tiện nghi của cô!
Bị Lưu Thiên Hàn ôm như vậy, phản ứng đầu tiên của Nhan Nhã Tịnh là đánh anh.
Nhưng nắm đấm của cô còn chưa nện xuống người anh, cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Cô không bị ảo giác, đó đúng là giọng nói của Anh Lưu!
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn còn tiếp tục: “Nhã Tịnh, đêm qua không phải ai khác. Anh về rồi!"
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ngửa mặt lên, quả thật là gương mặt tuấn tú mỗi lần cô nghĩ đến đều đau thấu tâm can, đang gần trong gang tấc.
Cô ngây ngốc mà nhìn chăm chú gương mặt Lưu Thiên Hàn, đột nhiên, cô nhéo mạnh lên đùi mình một cái.
Lần này cô nhéo rất mạnh, đau đến nỗi suýt chút nữa cô nhảy dựng lên trên đùi Lưu Thiên Hàn.
Không phải mơ! Cậu Lưu anh ấy thực sự quay lại rồi!
Nhan Nhã Tịnh không thể hình dung tâm trạng lúc này của mình, cô muốn khóc, cũng muốn cười, còn muốn ôm chặt lấy Cậu Lưu.
Nhưng cuối cùng, những việc này cô đều không làm được, cô như bị điểm huyệt, như đứa ngốc nhìn chằm chằm Cậu Lưu, làm thế nào cũng không thể rời ánh mắt đi được.
Thời gian dài như thể đã trải qua một thế kỉ, Nhan Nhã Tịnh hoàn hồn, cô như người mê sảng nói với Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, anh trở về rồi!"
"Cậu Lưu, nếu anh còn sống, sao anh lại không nói với em! Em gọi cho anh không được, em gọi cho Cao Bắc Vinh cũng không được, em gọi cho Nhạc Dũng, có người nói anh ta đã chết!"
"Cậu Lưu, anh còn sống, sao lại không nói cho em một tiếng! Gọi điện báo cho em một tiếng thì khó vậy sao!"
"Cậu Lưu, anh lừa em! Anh lừa em!"
"Anh có biết em tưởng anh đã chết, đã khó chịu thế nào không!"
"Nhã Tịnh!" Lưu Thiên Hàn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh, dùng hết sức toàn thân ôm lấy cô, anh biết, sau khi cô biết chuyện anh đang giấu, nhất định sẽ cảm thấy anh không đủ tin tưởng cô, cô sẽ rất tức giận.
Nhưng khi đó, nhiều mạng người nằm trong tay anh như vậy, không thể chấp nhận dù chỉ một chút mạo hiểm.
Không phải anh không tin cô gái của mình, chỉ do Lưu Kiêu quá xảo quyệt, anh sợ cô biết nhiều quá, sẽ hại đến bản thân mình!
Lưu Thiên Hàn vừa định giải thích với Nhan Nhã Tịnh, ai ngờ Nhan Nhã Tịnh đã gục đầu vào ngực anh.
"Cậu Lưu, chỉ cần anh trở về, cho dù anh lừa em, em cũng vui vẻ."
"Cậu Lưu, em biết, anh không nói cho em, nhất định là có lý của anh, em hiểu lòng anh mà."
Trong ngực Lưu Thiên Hàn mềm ấm như bơ chảy, cô gái yêu dấu của anh, luôn hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến nỗi không thể khiến anh ngừng yêu cô.
Nhưng, người con gái của Lưu Thiên Hàn anh, không cần hiểu nhiều chuyện, chỉ cần cô vui vẻ, khóc lóc la lối chơi xấu, gây rối vô cớ, anh sẽ đều chiều theo cô.
Cho dù trong lòng cô khó chịu, mà thiên hạ ngoài kia đại loạn, anh cũng sẽ chống lưng cho cô.
Có chút yêu say đắm, dùng từ ngữ để thể hiện, lại hời hợt mong manh, yêu thương sâu sắc như vậy, chỉ có thể dùng nụ hôn say đắm.
Ngay khi Lưu Thiên Hàn hôn Nhan Nhã Tịnh đến khó rời, di động của Nhan Nhã Tịnh lại vang lên như đòi mạng.
Là Nhan Thành Lâm gọi tới, Nhan Nhã Tịnh nhíu mày, vẫn nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Nhan Thành Lâm vang lên, mang theo đáp án khẳng định: “Nhã Tịnh, có phải mày muốn biết ai là người đã giết mẹ mày không?"