“Anh Lưu, cậu chưa...” chết.
Hách Trung Văn không dám tin mà nhìn Lưu Thiên Hàn ở trước mặt, hậu sự của Lưu Thiên Hàn là ba của Hách Trung Văn đích thân sang châu Âu xử lý, anh ta cũng chú ý tình hình bên đó mọi lúc, anh ta thế nào cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại còn sống.
Có điều nhìn thấy cậu trẻ mà mình sùng bái từ bé còn sống, sự vui mừng trong lòng Hách Trung Văn lớn hơn sự kinh ngạc.
Chỉ là cậu trẻ trở về rồi, giữa anh ta và chị đại lại thêm một trở ngại không thể vượt qua.
“Chuyện này nói ra dài dòng.”
Lưu Thiên Hàn nói lời này rõ ràng là không định giải thích chi tiết với Hách Trung Văn, anh liếc nhìn người phụ nữ nhỏ say khướt ở trong lòng, vừa đau lòng vừa bực.
Người phụ nữ nhỏ này, đây là đang mượn rượu giải sầu sao?
Với cái tửu lượng đó của cô, cô cũng dám mượn rượu giải sầu?!
Thật muốn đánh mông cô một trận, nhưng anh càng muốn ôm chặt cô, không buông tay ra.
Thấy hai người ôm chặt lấy nhau, Hách Trung Văn thật sự cảm thấy mình ở đây khá dư thừa.
Đè nén ý nghĩa manh động muốn cướp lại Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn xoay người, cô đơn đi về phía bãi đỗ xe.
Nghĩ tới bộ dạng không muốn sống của Nhan Nhã Tịnh khi vừa rồi nhắc tới Lưu Thiên Hàn, Hách Trung Văn biết bất luận anh ta cố gắng như nào, cũng không thể thay thế vị trí của Lưu Thiên Hàn ở trong lòng cô được.
Nhưng anh ta vẫn không cam tâm!
Thân phận thật của hai đứa trẻ, anh ta đã chọn giấu diếm, anh ta chỉ có thể sai càng thêm sai, chờ đợi thời cơ, tìm một cơ hội đứng ở bên cạnh Nhan Nhã Tịnh.
Chị đại, xin lỗi, tôi không thể buông tay được, tôi không làm được, thoải mái nói với em một câu, chúc em và cậu trẻ hạnh phúc!
Nhan Nhã Tịnh dùng sức bóp mặt của Lưu Thiên Hàn ở trước mặt, sau khi bóp mặt của Lưu Thiên Hàn xong, cô lại dụi mắt của mình.
Trước mặt, vẫn là gương mặt đẹp trai phóng to đó của Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh nhếch môi, cô vừa chua xót vừa thoải mãn mà mỉm cười: “Anh Lưu, em nhìn thấy anh rồi, em quả thật là đang nằm mơ.”
Nhan Nhã Tịnh còn muốn nói cái gì đó với Lưu Thiên Hàn, nhưng cổ họng của cô lại nghẹn ứ, lời nói phía sau của cô không nói ra được, cô trực tiếp vùi đầu của mình ở trong lòn của anh.
Thật sự là một giấc mơ rất đẹp! Cô vậy mà mơ thấy anh Lưu ôm cô, cô còn có thể tùy tiện bóp gương mặt đẹp trai của anh Lưu.
Nếu đây là mơ, cô thật sự hy vọng mình có thể ngủ mãi không tỉnh.
Nhan Nhã Tịnh luôn rất ghét uống rượu, nhưng tối nay cô vô cùng may mắn, cô đã uống máy. Uống rượu xong thì có thể gặp được anh Lưu.
Nghe thấy tiếng của Nhan Nhã Tịnh, tim Lưu Thiên Hàn càng thắt lại, anh biết kế hoạch của anh giấu cô, cô nhất định sẽ rất khó chịu.
Không phải là anh không tin Nhan Nhã Tịnh, chỉ là tình hình đặc biệt, anh lo lắng điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bị nghe lén, anh nói sự thật với cô sẽ bất lợi cho cô, anh chỉ biết đè nén ý nghĩ manh động muốn bay trở về bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Lưu Thiên Hàn biết, tung ra tin anh ở khách sạn nào ở châu Âu, Lưu Kiêu nhất định sẽ nghĩ cách ra tay với anh, cho nên Lưu Thiên Hàn sau khi tới châu Âu thì tung tin giả, nói với bên ngoài anh sống ở khách sạn Champs Elysées.
Anh tưởng rằng Lưu Kiêu sẽ đối phó anh giống như với anh hai của anh vào 7 năm trước, ở trong khách sạn tiếp hành một cuộc cướp giết kinh tâm động phách, không ngờ Lưu Kiêu quá điên khùng, trực tiếp cho nổ khách sạn Champs Elysées.
Tất cả phương tiện truyền thông trong nước đều cho rằng anh, Nhạc Dũng và Cao Bắc Vinh đã gặp nạn ở vụ nổ đó, thật ra ba người bọn họ đều hoàn toàn không sao cả.
Đương nhiên Lưu Kiêu cũng cho rằng ba người bọn họ đã chết, như vậy bọn họ vừa hay có thể nhân lúc Lưu Kiêu buông lỏng cảnh giác, cho thế lực anh ta giấu ở châu Âu một kích trí mạng.
Động tác của Lưu Kiêu dạo gần đây ở châu Âu càng ngày càng lớn, mỗi một động tác đều nhằm vào Lưu Thị, Lưu Thị là anh hai giao vào tay anh, không thể có chuyện, anh buộc phải loại bỏ thế lực ở bên đó của Lưu Kiêu.
Anh đã thành công, Lưu Kiêu thất bại thê thảm, điều tiếc nuối duy nhất là ở trong cuộc đánh lén cuối cùng, Lưu Kiêu chạy trốn một cách nhếch nhác, tung tích không rõ.
Có điều Lưu Kiêu bây giờ đã là chó nhà có tang, anh ta trong một khoảng thời gian cũng không thể gây nên sóng gió quá lớn.
Mấy ngày không gặp, sự nhớ nhung đã giống như thủy triều lan ra, Lưu Thiên Hàn cúi mặt xuống, dùng sức hôn lên môi của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, em không có nằm mơ! Anh trở về rồi! Anh không có chết, anh vẫn khỏe mạnh!”
“Anh Lưu, nằm mơ thật tốt, nằm mơ em không chỉ có thể ôm anh, còn có thể nghe thấy giọng của anh.”
Nhan Nhã Tịnh kiễng mũi chân, cô dùng sức ôm chặt anh, làm nũng ở trong lòng anh: “Anh Lưu, em bây giờ cảm thấy mình rất hạnh phúc, thì ra nằm mơ hạnh phúc hơn khi tỉnh.”
Khi cô tỉnh, cuộc đời tan hoang lạnh lẽo, khi nằm mơ còn có thể dựa ỷ vào như này với anh Lưu.
“Anh Lưu, đồng ý với em, sau này tối nào cũng vào trong giấc mơ của em có được không?”
“Không được.” Lưu Thiên Hàn không thèm nghĩ ngợi mà trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh rõ ràng cứng đờ.
Không được?
Anh Lưu đây là sau khi vào trong giấc mơ của cô tối nay, sau này sẽ không nguyện ý quan tâm cô nữa sao?
Nghĩ tới về sau cho dù ở trong mơ cũng không thấy anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh khó chịu tới mức hai vai không khống chế được mà co rút.
Lưu Thiên Hàn cũng không biết tại sao Nhan Nhã Tịnh lại tự dưng trở nên khó chịu như vậy, anh cảm thấy lời nói vừa rồi của anh không có vấn đề gì cả, bọn họ ở trong cuộc sống hiện thực nương tựa vào nhau tốt biết bao, việc gì cứ phải gặp trong mơ.
Lưu Thiên Hàn thấy Nhan Nhã Tịnh say lắm rồi, anh bế ngang cô lên, định mang cô về Tầm Viên chờ tỉnh rượu.
Ai ngờ Lưu Thiên Hàn vừa đặt Nhan Nhã Tịnh vào ghế sau xe, Nhan Nhã Tịnh chợt xoay người, giống như nữ ác bá ấn anh vào ghế ngồi.
Hốc mắt của Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, mũi của cô cũng mang theo sự ủng đỏ khiến người ta thương tiếc, nếu về sau anh Lưu không muốn vào trong giấc mơ của cô nữa, vậy dứt khoát, cô ngủ chết luôn cho rồi.
“Nhan Nhã Tịnh, đừng quậy! Chúng ta về nhà!”
Bị Nhan Nhã Tịnh chủ động lao tới, kết hầu của Lưu Thiên Hàn không khống chế được chuyển động lên xuống, anh ở trước mặt cô luôn không khống chế được, cô bây giờ chủ động như vậy, anh không làm được Liễu Hạ Huệ.
Nhưng cái bóng đèn to như Nhạc Dũng còn ở trong nhà, có bóng đèn ở đây, anh không thể phát huy.
Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh từ trên người anh xuống, ngồi ngay ngắn, có chút khí độ đứng đắn bất khả xâm phạm của Liễu Hạ Huệ.
Lưu Thiên Hàn thật ra là rất dịu dàng ôm Nhan Nhã Tịnh ra, nhưng cảm giác anh mang tới cho Nhan Nhã Tịnh lại là cô bị anh chê bai.
Nhan Nhã Tịnh rất khó chịu, trong hiện thực, cô mãi mãi không nhìn thấy được anh Lưu nữa, không ngờ ở trong mơ, cô còn bị anh Lưu chê bai như vậy.
Nghĩ như vậy, khóe mắt của Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà ươn ướt.
“Anh Lưu, anh có ý gì hả?! Anh vứt em không lo, ngay cả trong mơ anh cũng không muốn quan tâm em nữa sao?!”
Nhan Nhã Tịnh dùng sức lau khóe mắt, gần như nói một cách hung dữ: “Anh Lưu, anh không thể bắt nạt em như vậy!”
“Anh không cần em nữa, anh cho em làm quả phụ, anh có tin... anh có tin ngày mai em tìm một người gả đi, cho anh mọc sừng không!”