Phụt...
Ngụm nước Nhan Nhã Tịnh vừa uống suýt nữa phun ra.
Anh Lưu đây là tiết tấu muốn công khai sao?
Nhưng cô bây giờ vẫn không muốn công khai với anh Lưu!
Tuy anh Lưu nói, cô ở trong lòng anh là tốt nhất, nhưng cô thật ra ở bên anh Lưu, tận sâu trong lòng là có chút tự ti, cô nghĩ, đợi cô trở nên tốt hơn chút nữa thì sẽ công khái quan hệ của cô và anh Lưu.
Gần như là ngay lập tức, dòng bình luận này của Lưu Thiên Hàn được mấy người đáp lại.
“Anh Lưu? Ha, nếu cậu là anh Lưu, tôi còn là tổng thống Mỹ đó!”
“Tôi tôi tôi, tôi là nữ hoàng Anh, mai tới bái kiến nữ hoàng bệ hạ của các cậu đi!”
“Đây là tên ngốc chui từ đâu ra vậy, ra vẻ cũng không biết đường! anh Lưu sẽ vô vị để lại bình luận ở dưới bài viết như vậy sao? Coi chúng tôi não tàn à!”
“Đóng dấu nhận định, anh Lưu Cửu này vừa chạy ra từ bệnh viện tâm thần, chứng hoang tưởng phát tác, không có thuốc chữa!”
...
Nhìn những dòng bình luận tấn công anh Lưu, các màn hình, Nhan Nhã Tịnh dường như có thể cảm nhận được sự ưu thương của anh Lưu.
Xã hội này là như vậy, có lúc bạn nói thật, người khác chưa chắc tin, ngược lại một số lời nói dối nào đó lại khiến người ta tin sái cổ.
Bây giờ cô và anh Lưu cách nhau rất xa, an không an ủi được linh hồn bé nhỏ bị tổn thương của anh Lưu, đợi sau khi anh Lưu về nước, cô nhất định phải ôm anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, tiếng cười sặc sụa của Tô Thu Quỳnh bỗng vang lên bên tai.
“Nhã Tịnh, cậu mau lại đây xem! Có một tên nhóc ngu ngốc mạo danh anh Lưu, bây giờ bị mọi người vây đánh rồi!”
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt quay mặt sang nhìn Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, tên nhóc ngu ngốc mà cậu nói đó chính là anh Lưu, nếu giả bao đổi!”
“Được thôi...” Tô Thu Quỳnh lặng lẽ thè lưỡi: “Nhã Tịnh, cậu nói xem anh Lưu ở phần bình luận nói anh ấy là Lưu Thiên Hàn, anh ấy không phải tìm mắng sao, mọi người ai lại tin anh Lưu tiếng tăm lẫy lừng sẽ là một cuồng ma bảo vệ vợ chứ!”
Tô Thu Quỳnh khựng lại một chút rồi vô cùng trịnh trọng tổng kết lại: “Nữ sắc họa quốc, một người anh minh thông thái như anh Lưu cũng bị cậu mê hoặc thành hôn quân rồi!”
Nữ sắc họa quốc, hôn quân, đều không phải là từ ngữ hay gì cả, nhưng lời này nghe ở trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại ngọt ngào khó nói.
Người phụ nữ nào không hy vọng, người đàn ông mình yêu có thể toàn tâm toàn ý yêu mình, chắp tay dâng sơn hà, mong nụ cười của cô!
Tuy anh Lưu bị cư dân mạng mắng rất thảm, nhưng tình yêu là như vậy, Nhan Nhã Tịnh lướt mỗi một bình luận mắng anh Lưu, hai mắt cũng cong thành hình trăng khuyết.
Anh Lưu bị mắng là vì quá yêu cô, cho nên cô rất thích.
Ngày Lưu Thiên Hàn về nước càng lúc càng gần, tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng kích động, cũng càng lúc càng thích, khi ở trong đoàn làm phim sắp xếp đạo cụ, thường xuyên sẽ không khống chế được mà cười ngốc.
Đám người Nhan Vũ Trúc, Trịnh Kiều, Cao Trúc mấy ngày gần đây không biết đang ấp ủ đại chiêu hay có nguyên nhân gì khác, vậy mà không tìm cô gây phiền phức.
Nhan Nhã Tịnh vui vì được thanh tịnh, có điều chuyện điều tra Nhan Vũ Trúc trốn thuế, cô luôn chưa từng buông lỏng.
Thám tử tư nói, anh ta điều tra ra, khi Nhan Vũ Trúc quay một bộ phim, từng ký hợp đồng âm dương, chỉ cần tìm được hợp đồng này, Nhan Vũ Trúc không những phải chấp nhận sự trừng trị của pháp luật, còn khiến danh tiếng địa vị hoàn toàn hủy hoại con đường nghệ thuật!
Nhan Nhã Tịnh định tối đi dạo trung tâm thương mại, mua đồ ngủ đẹp một chút mặc cho anh Lưu nhìn, tiểu biệt thắng tân hôn, nam nữ tiếp xúc, thỉnh thoáng cũng cần một vài tình thú nào đó khích thích.
Chỉ là Nhan Nhã Tịnh chưa đợi được Lưu Thiên Hàn về, cô ngược lại nghe được tin chết của Lưu Thiên Hàn.
Khách sạn 6 sao mà Lưu Thiên Hàn ở gặp phải một cuộc tập kích khủng bố chấn động toàn cầu, ở trên mạng, mấy chục người có tiếng tăm trong xã hội, chính khách phú thương ở khách sạn đó đều không may mắn, chết thảm ở trong vụ nổ thảm khốc đó.
Nhìn thấy tin tức này, hai tay của Nhan Nhã Tịnh run rẩy cầm không nổi điện thoại.
Cô dùng sức dụi mắt, muốn xác định, đây chỉ là một tin tức giả lòe mọi người.
Nhưng càng ngày càng có giới truyền thông cũng đưa tin về chuyện này.
Phú thương nổi tiếng của nước ngoài ở trong khách sạn này, phóng viên trong nước không có hứng thú.
Truyền thông trong nước đưa tin ầm ầm, đều là tin tức Lưu Thiên Hàn đang ở khách sạn gặp phải vụ nổ.
Rất nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài trực chờ ở bên ngoài khách sạn livestream hiện trường, hình ảnh hiện trường thật sự thảm không lỡ nhìn.
Thuốc nổ quá mạnh, rất nhiều người đều bị nổ không ra hình dạng ban đầu, thậm chí có một số người đã không thể ghép thành một cỗ thi thể hoàn chính.
Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô đang đợi, cô đang mong chờ, cô hy vọng có truyền thông đưa tin nói, tin tức xuất hiện sai sót, anh Lưu thật ra không có ở khách sạn đó.
Hoặc, cho dù anh Lưu ở khách sạn đó, khi nổ anh cũng vừa hay không ở trong khách sạn.
Nhưng không có truyền thông đưa tin như vậy.
Những phương tiện truyền thông trong nước giống như đã thương lượng xong, đều nói gì mà, rất đáng tiếc, Lưu Thiên Hàn tổng giám đốc của tập đoàn Lưu Thị, gặp nạn ở trong tập kích khủng bộ.
Gặp nạn!?
Những phương tiện trường thông kia, bọn họ có biết một từ ‘gặp nạn’ nghiêm trọng cỡ nào, không có trách nhiệm cỡ nào không?!
Anh Lưu chỉ là ra nước ngoài xử lý ít công việc, anh nói bảo cô ta đợi anh trở về, anh sao có thể gặp nạn ở nơi đất khách chứ!
Đúng, cô ta có thể gọi điện cho anh Lưu!
Cô ta vừa rồi thật sự khẩn trương tới ngu luôn, đâu cần phiền phức nhiều như vậy, cô gọi điện cho anh Lưu xác nhận một chút, không phải là được rồi sao!
Nhan Nhã Tịnh mong chờ, anh Lưu rất nhanh sẽ nghe máy, anh sẽ dùng giọng nói dễ nghe giống như có thể khiến tai của người khác mang thai nói với cô rằng, Nhan Nhã Tịnh, anh rất nhanh sẽ trở về.
Xin lỗi, số máy quý khách gọi tạm thời không thể gọi được, xin hãy gọi lại sau.
Hết lần này tới lần khác, trong điện thoại truyền tới chỉ đều là giọng nói nữ đầy máy móc kia.
Không thể gọi được..
Nhan Nhã Tịnh cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống, điện thoại của anh Lưu sao lại không thể gọi được!
Đúng, bên phía anh Lưu có thể là tín hiệu không tốt, ở nước lạ, đứt mạng, thiếu tín hiệu gì đó, không phải rất bình thường sao!
Cô gọi điện cho Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng! Bọn họ nhất định biết tình hình bây giờ của anh Lưu!
Điện thoại của Cao Bắc Vinh giống với anh Lưu, tạm thời không thể gọi được.
Sau khi ở bên Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cũng lưu số điện thoại của Nhạc Dũng, cô vội vàng lục tìm số điện thoại của Nhạc Dũng, gọi cho Nhạc Dũng.
Trái tim của Nhan Nhã Tịnh đã vọt lên cổ họng, cô thật sự sợ, điện thoại của Nhạc Dũng cũng không gọi được.
Điều ngoài dự liệu là điện thoại của Nhạc Dũng, rất nhanh đã được kết nối.
Nhan Nhã Tịnh có chút kích động nói: “Nhạc Dũng, anh và anh Lưu ở cùng nhau không? Các anh bây giờ như thế nào?”
“Cô gì ơi, cô là người nhà của anh Nhạc sao?” Người ở đầu dây bên kia không phải là giọng của Nhạc Dũng, mà là giọng nói của nữ rõ ràng.
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, giọng nói của nữ kia lại nói tiếp: “Nếu cô là người nhà của anh Nhạc, cô có thể qua đây xử lý hậu sự của anh Nhạc.”
Hậu sự?!
Điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, bụp một tiếng rơi xuống đất.
Nhạc Dũng chết rồi.
Nhan Nhã Tịnh biết, Nhạc Dũng là đi cùng với Lưu Thiên Hàn ra nước ngoài, hai người còn cả Cao Bắc Vinh ở trong một căn phòng tổng thống, ba người gần như là như hình với bóng.
Nhạc Dũng chết rồi, anh Lưu ngay cả điện thoại cũng không gọi được, vậy sao có thể toàn thân rút lui!
Điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, bụp một tiếng rơi xuống đất, tất cả sức lực trên người cô lập tức bị rút sạch.
Anh Lưu, anh không trở về được rồi!