Mẹ của cậu Lưu?
Nhìn người phụ nữ ung dung, sang trọng, Nhan Nhã Tịnh có một cảm giác con dâu xấu gặp mẹ chồng, sự căng thẳng không nói ra được.
Nhan Nhã Tịnh cũng không phải là người chưa từng thấy qua cảnh đời, sau khi căng thẳng, rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
Thịnh Vân Hiên, người đến với ý không tốt, cô đã mơ hồ ngửi thấy mùi đánh chim uyên ương.
Nhan Nhã Tịnh biết, thân phận của cô và cậu Lưu chênh lệch quá lớn, bọn họ ở cùng nhau, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều cản trở, nhưng, bởi vì quá yêu cậu Lưu, tất cả trở ngại, cô đều không sợ hãi.
Thịnh Vân Hiên và Nhan Nhã Tịnh cùng đi đến quán cafe ở bên ngoài bệnh viện.
Thịnh Vân Hiên không giống như mấy bà mẹ nhà giàu mới nổi ở trên ti vi, trực tiếp ném chi phiếu lên mặt, mà trong cử chỉ còn mang theo sự tao nhã.
Thịn Vân Hiên thật sự rất tao nhã, sự tao nhã của bà ta, không phải là kiểu giả vờ cố tình làm ra giống như Nhan Vũ Trúc, là một sự tao nhã từ trong xương cốt của một người phụ nữ nhà quyền quý.
Nhan Nhã Tịnh nghe Lưu Thiên Hàn nói, Thịnh Vân Hiên kết hôn rất sớm, năm nay ngoài sáu mươi tuổi, nhưng bà ta bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ có khoảng 40 tuổi.
Thịnh Vân Hiên nhấp một ngụm cafe, thong thả, ung dung đặt cốc cafe xuống trước mặt, bà ta ngẩng mặt lên nhìn Nhan Nhã Tịnh, không nhanh không chậm nói: “Cô Nhan, tôi nghĩ có lẽ cô đã đoán được dụng ý của tôi khi hôm nay đến đây.”
“Đúng vậy, dì Thịnh, cháu đoán được dụng ý của dì, nhưng xin lỗi, cháu sẽ không đồng ý.” Nhan Nhã Tịnh nghênh đón ánh mắt của Thịnh Vân Hiên, đúng mực nói.
Bị Nhan Nhã Tịnh từ chối một cách thẳng thắn như vậy, Thịnh Vân Hiên cũng không tức giận, càng không lo lắng.
Tầm mắt của bà ta, chậm rãi quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, sau đó dừng lại ở đôi mắt của cô: “Cô Nhan, cô nhất định phải rời khỏi Thiên Hàn.”
Thịnh Vân Hiên trông không giống Lưu Thiên Hàn, nhưng khí chất trên người bọn họ lại khá giống nhau, đều có một sự cao cao tại thượng bao trùm lên người khác, không dễ cực tuyệt.
Câu nói này của Thịnh Vân Hiên rõ ràng không phải đang thương lượng với Nhan Nhã Tịnh, mà là thông báo với Nhan Nhã Tịnh: “Thiên Hàn rất nhanh sẽ đính hôn với Tư Mỹ, cô Nhan, tôi hi vọng vô đừng chen vào tình cảm giữa hai đứa nó.”
Nhan Nhã Tịnh quả thật rất tôn trọng Thịnh Vân Hiên, nhưng cô cảm thấy, câu nói này của Thịnh Vân Hiên thật sự rất vô lý, cô không nhịn được, lên tiếng nói: “Cậu nhỏ…Thiên Hàn từ trước đến nay chưa từng qua lại với cô Cung, cháu và Thiên Hàn ở bên nhau quang minh chính đại, cháu không chen vào tình cảm giữa hai người bọn họ.”
“Dì Thịnh, cháu thật sự rất thích Thiên Hàn, cháu muốn ở bên anh ấy cả đời này.”
Câu nói này của Nhan Nhã Tịnh, nói rất chân thành, nhưng Thịnh Vân Hiên không hề động lòng, bà ta hơi cau mày, trong ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, rõ ràng mang theo sự không tán đồng.
“Nhan Nhã Tịnh, cô đã có con.”
Dừng một lúc, Thịnh Vân Hiên nói tiếp: “Cặp song sinh nam nữ kia của cô còn là con của Trung Văn, chuyện giữa cô và Trung Văn, tôi cũng đã nghe nói qua, năm năm trước, cô nhân lúc Trung Văn say rượu, bò lên giường của nó, cũng chính là lần đó, cô đã mang thai con của Trung Văn.”
“Cô Nhan, tôi muốn cho cô mặt mũi, nhưng tiếc là cô lại không biết xấu hổ, nên có một số lời, tôi chỉ có thể nói thẳng.
“Tôi sẽ không đồng ý cô và Thiên Hàn ở bên nhau, cô và Trung Văn ở bên nhau, tôi không có ý kiến, nhưng những gì cô làm không xứng với Thiên Hàn.”
“Cô Nhan, cô biết bò lên giường của Trung Văn, chứng tỏ mục tiêu lúc đầu của cô là Trung Văn, bây giờ lại ở bên Thiên Hàn, chẳng qua là cảm thấy Thiên Hàn ưu tú hơn Trung Văn. Tôi không biết cô mê hoặc Thiên Hàn như thế nào, nhưng tôi để câu này ở đây, chỉ cần Thịnh Vân Hiên tôi còn sống một ngày, cô đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào nhà cửa họ Lục!”
Thực ra Thịnh Vân Hiên cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, nhưng bà ta nghe được chuyện Nhan Nhã Tịnh mang thai con của Hàn Trung Văn từ chỗ Cung Tư Mỹ, bà ta rất thích Cung Tư Mỹ, rất tin tưởng, không hề nghi ngờ những lời mà Cung Tư Mỹ nói, nên ba ta vào trước là chủ, nên hình tượng hành vi không đúng chuẩn mực của Nhan Nhã Tịnh trong lòng bà ta đã ăn sâu bén rễ.
Bà ta đã gần như mất đi một đứa con trai, đứa con trai còn lại này, là tất cả hi vọng và sự kiêu ngạo của ba ta, chỉ có người con gái thân thế trong sạch, tài mạo xuất chúng, mới đủ để xứng với anh.
Nhà họ Lục bọn họ đã đủ hiển hách, cưới vợ, gia thế giàu sang, là dệt hoa trên gấm, gia cảnh bình thường, ba ta cũng có thể chấp nhận, nhưng loại phụ nữ không trong sạch, bà ta tuyệt đối không để cô hủy hoại con trai bảo bối của mình!
Nhan Nhã Tịnh không biết tại sao Thịnh Vân Hiên lại nói cô nhân lúc Hàn Trung Văn say rượu, chủ động bò lên giường anh ta.
Cái đêm năm năm trước, cô nhớ rất rõ, cô là bên bị ép buộc.
Nhưng cho dù đến đó ai là người chủ động, câu nói này của Thịnh Vân Hiên không sai, cô quả thật đã sinh con cùng với người khác.
Nhan Nhã Tịnh cũng đã từng nghĩ đến, Thịnh Vân Hiên sẽ không chấp nhận người con dâu tương lai là cô, cô cứ nghĩ cô có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi Thịnh Vân Hiên thật sự xem thường cô như vậy, cô phát hiện trong lòng cô rất khó chịu.
Từ sâu trong lòng cô, thực ra vẫn hi vọng, người nhà họ Lục có thể chấp nhận cô.
Nhan Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu, quyết định giải thích cho chính bản thân mình, cô quyết tâm muốn ở bên cậu Lưu, cô cũng không thể để Thịnh Vân Hiên ghét mình cả một đời.
“Dì Thịnh, cháu thừa nhận, cháu đã từng sinh con, ba của đứa bé là Hàn Trung Văn. Nhưng chuyện năm năm trước, là một tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân, cháu không yêu Hàn Trung Văn, người cháu yêu chỉ có Thiên Hàn.”
“Cháu cũng thừa nhận, Thiên Hàn thật sự rất ưu tú, ưu tú đến mức cao không thể với tới được, nhưng cháu cũng sẽ cố gắng, cháu sẽ cố gắng để trở nên tốt hơn, hi vọng dì có thể cho cháu một cơ hội….”
“Nhan Nhã Tịnh, đừng nói với tôi cái gì mà tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân!”
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa nói xong, đã bị Thịnh Vân Hiên lạnh lùng ngắt lời, bà ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, nở nụ cười chế giễu: “Tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân? Tai nạn xuất phát từ nhiều nguyên nhân là cô nhân lúc Trung Văn say rượu bò lên người của nó?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô cũng đừng nói với tôi cô yêu Thiên Hàn? Nếu như Thiên Hàn không phải là chủ tịch của Lưu thị, thằng bé không có gì cả, cô còn yêu nó không? Nhan Nhã Tịnh, thứ cô yêu, chẳng qua là sự giàu sang, phú quý của Thiên Hàn mà thôi!”
“Người phụ nữ giống như cô, tôi gặp nhiều rồi, con dâu của Thịnh Vân Hiên tôi, cả đời này chỉ có thể là Tư Mỹ! Nhan Nhã Tịnh, muốn làm con dâu của nhà họ Lục tôi, cô, nằm mơ đi!”
“Dì Thịnh, cháu biết dì không muốn chấp nhận cháu, nhưng cho dù thế nào, cháu cũng sẽ không rời khỏi Thiên Hàn! Anh ấy giàu sang, phú quý cũng được, không có gì cũng được, cháu yêu anh ấy chỉ là vì anh ấy là Lưu Thiên Hàn mà thôi!”
“Dì Thịnh, xin lỗi, thứ lỗi cho cháu không thể từ bỏ Thiên Hàn. Dì Thịnh, cháu còn có việc, cháu về trước đây, tạm biệt!”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh quay người đi ra khỏi quán cafe.
Cô vừa quay người, giọng nói của Thịnh Vân Khê đã truyền vào tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết, tại sao tôi không tìm Thiên Hàn mà đi tìm cô trước không?”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói gì, Thịnh Vân Hiên lại nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, tôi cho cô bậc thềm để đi xuống, tôi không muốn khiến mọi người đều quá khó coi.”
“Thiên Hàn là con trai của tôi, tôi hiểu thằng bé hơn bất kỳ ai, nếu như tôi nhất quyết muốn chia tách hai người, thằng bé sẽ chỉ đứng về phía tôi! Tôi cũng là phụ nữ, cho dù không thích cô, tôi cũng tôn trọng cô, tôi hi vọng trong đoạn tình cảm này, cô có thể rút lui một cách có thể diện!”
“Nhan Nhã Tịnh, rời khỏi Thiên Hàn đi, cho dù cô muốn bù đắp như thế nào, chỉ cần cô rời đi, nhà họ Lục chúng tôi đều sẽ không để cô thiệt! Nhan Nhã Tịnh, tôi cho cô hai phút để suy nghĩ!”