Tô Thu Quỳnh cười lạnh hất tay Chiến Mục Hàng ra: “Chiến Mục Hàng, dù tôi có là chó là heo hay là shit thì cũng không liên quan tới anh! Chiến Mục Hàng, anh đừng có chạm vào tôi, thật ghê tởm!”
Ghê tởm!?
Ha!
Chiến Mục Hàng cảm thấy mình bị Tô Thu Quỳnh ép phát điên rồi. Anh ta ghê tởm, thế Lâm Tiêu không ghê tởm sao?!
Loại hoa hoa công tử như Lâm Tiêu sao có thể thật lòng với cô ấy chứ!
Chỉ là tìm chút cảm giác mới mẻ thôi!
Tô Thu Quỳnh, cô đúng là vừa ti tiện vừa không biết tự ái!
“Tô Thu Quỳnh, cô đúng là đáng chết!”
Chiến Mục Hàng vừa định nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh lần nữa thì Lâm Tiêu đã xông lên.
“Chiến Mục Hàng, buông cô ấy ra! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Nghe Lâm Tiêu nói thế, Tô Thu Quỳnh không khỏi nhíu mày, cô là người phụ nữ của anh ta sao?! Não anh ta có vấn đề à!
Sao đêm nay cô ấy lại xui xẻo thế không biết, cứ gặp hết kẻ điên này tới kẻ điên khác!
Đương nhiên Chiến Mục Hàng không muốn buông Tô Thu Quỳnh ra. Khi anh ta đang định kéo Tô Thu Quỳnh ra khỏi biệt thự của Lâm Tiêu thì điện thoại của Chiến Mục Hàng bỗng reo lên.
Thấy tên Lưu Thiên Hàn trên màn hình, anh ta nghĩ một lúc rồi mới nhấc máy.
Nhân lúc Chiến Mục Hàng nghe điện thoại, Tô Thu Quỳnh đạp Lâm Tiêu một cái rồi lao ra ngoài với tốc độ nước rút 100m trên đôi giày cao gót của mình.
Lâm Tiêu vốn định đuổi theo Tô Thu Quỳnh nhưng hiện tại, anh ta đã bị Chiến Mục Hàng đánh bầm dập, cộng với khuôn mặt tuấn tú của anh ta đều bầm tím và sưng đỏ hết cả lên, thật sự rất khó coi nên anh ta cố kìm suy nghĩ đuổi theo Tô Thu Quỳnh xuống.
Tô Thu Quỳnh cứ nghĩ sau khi rời khỏi biệt thự của Lâm Tiêu thì cô sẽ được an toàn. Ai ngờ cô ấy vừa đi trên đường được vài bước thì đã bị Chiến Mục Hàng kéo vào trong siêu xe,
Vết thương trên lưng cô ấy lại bị rách ra, đau đến tận cùng xương cốt.
Đau như thế nhưng Tô Thu Quỳnh không hề cau mày. Đau đấy nhưng dù sao từ trước tới nay, Chiến Mục Hàng chưa từng biết thương xót cô là gì.
Một trận cưỡng ép.
Sau khi thoả mãn, anh ta mới hất cô ra rồi nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ như một vị vua cao cao tại thượng: “Tô Thu Quỳnh, nói! Có phải Lâm Tiêu cũng làm thế với cô không!? Tôi giỏi hay cậu ta giỏi!”
Lồng ngực của Tô Thu Quỳnh phập phồng dữ dội. Cảm giác bị sỉ nhục mạnh mẽ lan toả khắp tứ chi và xương cốt của cô. Cô ấy hận, hận tới mức muốn cắn lưỡi.
Trên thế giới này, người mà cô ấy không muốn tiếp xúc nhất lại là người hết lần này tới lần khác bất chấp ý kiến của cô mà cưỡng hiếp cô!
Anh ta dựa vào cái gì!
Anh ta dựa vào cái gì mà ức hiếp cô như thế!
Tô Thu Quỳnh hận tới mức cả người không nhịn được mà run lên. Nhưng cô ấy vẫn cố chấp hất cằm, nghiến răng nói: “Đúng đấy, Lâm Tiêu cũng làm thế này với tôi! Chiến Mục Hàng, anh ấy giỏi hơn anh nhiều! Ít nhất anh ấy có thể khiến tôi sướng!”
“Còn anh thì sao, Chiến Mục Hàng? Anh chỉ khiến tôi ghê tởm thôi!”
Lời của Tô Thu Quỳnh không giúp cô có thêm cơ hội sống sót mà chỉ khiến anh ta đối xử với cô càng tàn nhẫn hơn thôi.
Vết thương trên lưng cọ sát với lưng ghế khiến cô ấy rất đau. Chiến Mục Hàng quăng quật lại càng làm cô đau đớn hơn. Đam Mỹ H Văn
Nhưng dù có đau thế nào thì cũng không bằng nỗi đau trong tim!
Càng thêm nhục nhã!
Tuy cơ thể của Tô Thu Quỳnh đã bại nhưng cô ấy vẫn thẳng lưng kiêu ngạo.
Tô Thu Quỳnh cười mỉa mai: “Ha, Chiến Mục Hàng, ngoài cưỡng hiếp phụ nữ ra thì anh còn có thể làm được gì không?! Xem như tôi cầu xin anh đi, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi buồn nôn nữa, có được không?”
Nói xong, Tô Thu Quỳnh nhặt từng món quần áo lên rồi cứng nhắc mặc lên người.
Lời của Tô Thu Quỳnh lại khiến Chiến Mục Hàng nổi điên. Anh ta vừa định bóp cổ cô thì nhận ra lòng bàn tay mình dính đầy máu. Hiển nhiên đây là máu trên người Tô Thu Quỳnh.
Đúng rồi, lưng Tô Thu Quỳnh đã bị thương lúc ở trong phòng của An Tình rồi.
Chiến Mục Hàng biết anh ta không nên quan tâm Tô Thu Quỳnh, nhưng ai không nhịn được muốn nhìn vết thương trên lưng Tô Thu Quỳnh một chút.
Nhưng Tô Thu Quỳnh không hề cho anh ta cơ hội. Cô ấy lạnh lùng nhìn Chiến Mục Hàng đang đè lên người mình: “Chiến Mục Hàng, anh làm xong rồi thì bây giờ có thể cút chưa?”
Người phụ nữ này lại bảo anh cút!
Vừa nãy, Lưu Thiên Hàn gọi điện bảo với anh ta rằng mình đã điều tra ra chuyện An Tình hạ thuốc Nhan An Mỹ. Lưu Thiên Hàn còn nói anh ta đừng quản mấy chuyện dư thừa vì chắc chắn mình sẽ không nương tay với An Tình đâu.
Nhưng anh ta không thể để Lưu Thiên Hàn làm hại An Tình được.
Chỉ là anh ta không hề nghĩ tới chuyện, khi ở căn hộ của An Tình, Tô Thu Quỳnh không hề cố ý vu cáo An Tình rồi phát điên, mà là An Tình thật sự suýt chút nữa đã lấy mạng An Mỹ.
Nhìn vết máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, trái tim lạnh lùng của Chiến Mục Hàng bỗng dịu đi vài phần.
Anh ta muốn nói với Tô Thu Quỳnh rằng: Tô Thu Quỳnh, tôi đã hiểu lầm em về chuyện của An Mỹ rồi. Anh ta còn muốn nói, trong suốt năm năm ngồi tù, anh ta không hề sai người đánh đập cô.