“Nhan Vũ Trúc, tôi có bệnh thích sạch sẽ.”
Trong mắt Lưu Thiên Hàn tràn đầy sự chán ghét, giọng nói đều đều đã hoàn toàn dồn cô ta vào con đường chết.
Lưu Thiên Hàn không yêu Nhan Vũ Trúc, cô ta có lằng nhằng với ai thì anh cũng không ghen tuông, nhưng nhớ lại thời gian năm năm trước mình lại chạm vào người phụ nữ trắc nết như thế khiến Lưu Thiên Hàn cảm thấy buồn nôn.
Anh kết hôn với Nhan Vũ Trúc chỉ vì đúng lúc anh đang cần một người phụ nữ, mà Nhan Vũ Trúc là người duy nhất anh chạm vào, cô ta lại còn giao tấm thân trinh nguyên của mình cho anh.
Bây giờ xem ra cái gọi là trinh nguyên lại dơ bẩn hơn bất cứ ai.
“Thiên Hàn à, không phải như vậy! Không phải như vậy đâu! Là có người cố tình hãm hại em! Em vô tội!” Hốc mắt Nhan Vũ Trúc đỏ hoe, đôi mắt long lanh ánh nước chớp chớp, cứ như thể mình rất oan ức.
“Nhan Vũ Trúc, tôi sẽ ép chuyện hôm nay xuống, giữa hai chúng ta coi như chấm dứt.” Cô ta đã cứu anh một lần, anh đưa cô ta lên vị trí cao nhất và giúp giải quyết vụ scandal hôm nay, xem như không ai nợ ai nữa.
Nhan Vũ Trúc lập tức trợn trừng mắt. Chấm dứt?
Ý anh là, từ nay về sau anh sẽ bỏ mặc cô ta?
Nhan Vũ Trúc kìm nén nước mắt, ra sức lắc đầu: “Không! Thiên Hàn à, anh không thể bỏ mặc em được! Em yêu anh, không có anh em không thể sống nổi!”
“Nhan Vũ Trúc, xin hỏi cô từng có bao nhiêu người bạn trai? Lần nhiều nhất cô đồng thời qua lại với bao nhiêu người?”
“Nhan Vũ Trúc, cô đã phá thai bao nhiêu lần? Lần đầu tiên cô đi khách sạn với đàn ông là khi nào?”
“Nhan Vũ Trúc, trong fan hâm mộ cô có rất nhiều học sinh tiểu học, đời tư của cô hỗn loạn như vậy, không sợ sẽ dạy hư học sinh tiểu học sao?”
...
Phóng viên vẫn đang không ngừng ép hỏi Nhan Vũ Trúc. Cô ta dùng sức ôm lấy đầu: “Đừng hỏi nữa! Các người đừng hỏi nữa! Tôi không làm! Tôi thực sự không làm mấy chuyện như vậy! Tôi là một người trong sạch, tại sao các người đều muốn bêu xấu tôi!”
“Cây ngay không sợ chết đứng, Nhan Vũ Trúc, nếu cô thật sự chưa từng làm, sao lại sợ chúng tôi nói chứ?”
“Đúng vậy, một chân còn đạp nhiều thuyền, ghê tởm chết đi được!”
Từ đầu đến cuối, nét mặt của Lưu Thiên Hàn đều không hề thay đổi. Anh nhấc mí mắt, trên người toát ra sức mạnh khiến người ta không thể không đầu hàng.
Anh không quát nạt, cũng chưa hề nói ra bất kỳ lời uy hiếp nào, nhưng những phóng viên bị anh đảo mắt qua đều ngậm miệng lại một cách lạ thường.
Đôi mông mỏng khẽ mấp máy, giọng nói của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo giống như tuyết rơi trong ngày mùa đông: “Các người về trước đi!”
“Chuyện này...”
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, thật ra thì bọn họ còn có nhiều chuyện muốn hỏi Nhan Vũ Trúc, nhưng Lưu Thiên Hàn ra tay rất đáng sợ, họ không dám chạm vào giới hạn của anh. Các phóng viên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định không ở lại đây ngáng đường anh nữa.
Các phóng viên vừa rời đi, Nhan Vũ Trúc liền nhào vào trong ngực của Lưu Thiên Hàn, dùng hết sức ôm chặt lấy anh: “Thiên Hàn, em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà. Thiên Hàn, anh đừng rời xa em có được không? Em không thể thiếu anh được!”
Lưu Thiên Hàn hất Nhan Vũ Trúc ra không chút thương tiếc rồi phủi phủi quần áo trên người, như thể trên đó dính thứ gì đó bẩn thỉu lắm: “Nhan Vũ Trúc, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn dứt khoát quay người rời đi, sải đôi chân dài thẳng tắp đi từng bước về phía bãi đỗ xe.
“Thiên Hàn!” Nhan Vũ Trúc sốt ruột đến mức dậm chân, cô ta hiểu tính cách của Lưu Thiên Hàn, nếu bây giờ tiếp tục đuổi theo sẽ chỉ làm anh thêm chát ghét cô ta, cô ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của mình!
Lưu Thiên Hàn vừa tới bãi đỗ xe, Cố Bắc Vinh đã lê cái chân bị bó bột nặng khập khiễng đi tới.
“Lưu Cửu, cậu chưa đăng ký kết hôn với Nhan Vũ Trúc đúng không? Nếu cậu đăng ký kết hôn với cô ta thì sẽ phạm vào tội trùng hôn đấy!”
“Trùng hôn?” Lưu Thiên Hàn nhíu mày, rõ ràng cảm thấy lời của Cố Bắc Vinh thật khó hiểu.
Cố Bắc Vinh cười chột dạ: “Thật ra chuyện này là lỗi của tôi. Vốn dĩ Nhạc Dũng muốn đem giấy thỏa thuận ly hôn của cậu đến tòa để hoàn tất thủ tục ly hôn nhưng vì tôi muốn chiêm ngưỡng nên đã lén giữ nó lại. Do đó hiện tại theo pháp luật mà nói, cậu và chị dâu Cửu vẫn là vợ chồng.”
Cố Bắc Vinh lắc lắc tài liệu kẹp trên tay, là giấy thỏa thuận ly hôn mà anh ấy đoạt từ trong tay Nhạc Dũng, còn chưa kịp thưởng thức đây này!
“Sáng nay phải hoàn tất thủ tục ly hôn!” Nói dứt lời, Lưu Thiên Hàn cũng lười nói chuyện với Cố Bắc Vinh, mở cửa xe rồi lên xe.
Cố Bắc Vinh mặt dày bám theo: “Lưu Cửu, cậu thực sự không định tái hợp với chị dâu Cửu à? Tôi nghe dì Cẩn nói chị dâu Cửu là người phụ nữ xinh đẹp hiếm gặp, hơn nữa tính tình cũng rất tốt.”
“Tôi không cần người phụ nữ ham hư vinh!” Trong lòng Lưu Thiên Hàn cười lạnh. Một người phụ nữ có thể bán mình vì ba tỷ, nếu chẳng phải vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của ông nội thì anh sẽ không đăng ký kết hôn với người đó.
“Được rồi...” Lời nói của Lưu Thiên Hàn khiến Cố Bắc Vinh phải nghẹn họng. Thật ra anh ấy cũng không thích loại phụ nữ ham hư vinh, chờ hôm nào đó tâm trạng anh ấy tốt thì sẽ giúp Lưu Thiên Hàn và chị dâu Cửu giải quyết thủ tục ly hôn.
Như chợt nghĩ tới điều gì đó, Cố Bắc Vinh vội vàng nói: “Chuyện lần này của Nhan Vũ Trúc rất lớn, cậu định giúp cô ta đè xuống à?”
“Ừ.” Trong mắt Lưu Thiên Hàn không hề gợn sóng: “Năm năm trước cô ta đã cứu tôi.”
“Lưu Cửu, có bao giờ cậu từng nghi ngờ người phụ nữ năm năm trước không phải là Nhan Vũ Trúc không?”
Cố Bắc Vinh cũng xem tin tức hôm nay. Đời tư của Nhan Vũ Trúc quá lộn xộn, năm năm trước không thể nào là lần đầu tiên, nhưng trên giường trong khách sạn cách đây năm năm lại có vết máu.
“Không phải cô ta… chẳng lẽ là cậu?”
Cố Bắc Vinh yếu ớt nuốt nước bọt, được rồi, lúc nào Lưu Thiên Hàn cũng có bản lĩnh khiến người khác nghẹn họng.
Anh ấy thừa nhận gu của mình không mặn đến thế, con người Lưu Thiên Hàn cứng rắn thế kia, anh ấy thực sự không nỡ xuống tay.
Tuy nhiên, chuyện năm đó cần phải điều tra kỹ càng lại. Năm năm trước lúc anh dẫn người đến thì vừa hay Nhan Vũ Trúc đang đứng cạnh giường, trong tay còn cầm chiếc nhẫn kia, anh hoàn toàn không nghi ngờ cô ta. Nhưng bây giờ xem ra sự thật có vẻ không đơn giản như vậy.
“Ơ? Hình như người kia là bác sĩ Nhan.” Cố Bắc Vinh vừa xoay mặt sang thì trông thấy Nhan Nhã Tịnh ở trong quán cà phê: “Tại sao người ngồi đối diện bác sĩ Nhan lại trông có vẻ giống với người đại diện của Nhan Vũ Trúc nhỉ? Cô ta tìm bác sĩ Nhan để làm gì?”
“Dừng xe!” Nghe thấy cái tên Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của Lưu Thiên Hàn bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nhận ra bản thân vừa nói gì với tài xế, anh không khỏi giật mình.
Sự bất ngờ ngắn ngủi trôi qua, cuối cùng Lưu Thiên Hàn vẫn xuống xe, bước từng bước một vào quán cà phê.
Nhan Nhã Tịnh nhận ra Rose, mối quan hệ giữa cô ta và Nhan Vũ Trúc vô cùng tốt. Năm năm trước cô ta luôn giúp Nhan Vũ Trúc gài bẫy cô nên cô hoàn toàn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Rose.
Hôm nay Rose tới bệnh viện làm ầm ĩ, cô không muốn việc của bản thân làm phiền sự yên tĩnh của bệnh viện nên đành ra quán cà phê dưới lầu với cô ta.
“Nói đi Rose, hôm nay cô tìm tôi là vì chuyện gì?”
“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô là người mua thủy quân bôi đen Vũ Trúc của chúng tôi trên mạng không? Đúng là chả biết xấu hổ gì cả! Cô dám hại Vũ Trúc của chúng tôi như thế thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Nói rồi, Rose hất thẳng cốc cà phê nóng hổi để trước mặt vào mặt Nhan Nhã Tịnh.