Lúc này, Nhan Nhã Tịnh cũng đã ý thức được nguy hiểm, nhưng cô đang say rượu nên vô cùng dũng cảm.
Cô kiêu ngạo nhướng mày nhìn Lưu Thiên Hàn, oai phong lẫm liệt nói: “Biết chứ! Ăn… ăn sạch anh…”
Ánh mắt người đàn ông hết trầm rồi lại sáng, giống như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối, không thể tự kiềm chế…
Lúc Nhan Nhã Tịnh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Cô trở mình, cơn đau nhức truyền đến từ eo khiến cô suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên mở to mắt, cô dùng sức xoa bóp chiếc eo gần như sắp gãy của mình.
Tại sao cả người cô lại đau nhức đến vậy! Đêm hôm qua tên khốn vô lại nào đã hung hăng đánh cô một trận thế?
Cô bị đánh thảm đến vậy, không thể nhịn nổi mà!
Cô nhất định phải tìm ra tên đánh mình, hung hăng đánh trả một trận!
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng động não, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối qua, muốn tìm ra kẻ đã gây ra tội ác tày trời kia.
Nhan Nhã Tịnh nhớ ra, tối hôm qua là sinh nhật Hách béo, cô mời Hách béo ăn một bữa cơm, sau đó còn uống một ly rượu vang.
Sau khi uống rượu, cô say đến mức mơ hồ, hình như sau đó cô còn nhìn thấy anh Lưu.
Nhìn thấy anh Lưu, tật cũ của cô lại tái phát, chủ động yêu thương nhung nhớ, còn ồn ào náo loạn đòi xem bói cho anh Lưu.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, cô giống như bạch tuộc dán lên người anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh vội vàng che mặt lại.
Rõ ràng cô là một cô gái tốt, tại sao sau khi say rượu lại trở nên bạo dạn như thế chứ!
Lại còn thích ôm anh Lưu! Còn ra vẻ giống như thầy bói, bói mấy quẻ linh tinh nữa chứ.
Đúng rồi, bói quẻ…
Tối hôm qua, cô đã tính quẻ gì cho anh Lưu nhỉ?
Nghĩ đến những hình ảnh tiếp theo, trong đầu Nhan Nhã Tịnh ‘oành’ một tiếng, nổ tung.
Không ngờ lúc sau cô lại nói, tối nay anh Lưu có một kiếp nạn, sẽ bị cô ăn sạch!
Mà điều khiến cô cảm thấy xấu hổ nhất chính là, cô… cô lại thật sự ăn sạch anh Lưu rồi!
Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhảy từ trên giường xuống, cô vừa tiếp đất đã không đứng vững, ngã thẳng xuống sàn.
Không thể mất mặt như thế được, tại sao cô… sao cô có thể phóng túng như thế chứ!
Cả người Nhan Nhã Tịnh căng cứng, cô muốn bò dậy, nhưng bởi vì quá căng thẳng nên làm thế nào cô cũng không đứng dậy được.
Đêm qua có tính là cô cưỡng bức anh Lưu không?
Nhan Nhã Tịnh dán mặt xuống nền nhà, không ngờ cô lại làm ra chuyện khiến trời đất không dung này với anh Lưu?
Không!
Đêm hôm qua chắc chắn chỉ là một giấc mộng thôi, nói thế nào thì cô cũng là một cô gái dè dặt, làm sao có thể giống như một kẻ côn đồ, dùng sức mạnh ép buộc đàn ông chứ!
Đúng thế, tất cả mọi chuyện tối qua chắc chắn chỉ là một giấc mộng xuân kiều diễm thôi!
Chắc do cô uống say nên giấc mộng đó mới rõ nét như vậy, giống y như thật.
Nghĩ vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh mới thấy thoải mái hơn đôi chút.
Nhan Nhã Tịnh bám vào giường đứng lên. Cô cảm thấy mình phải làm gì đó mới có thể khiến trái tim đang đập loạn nhịp này bình tĩnh lại được.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Thiên Hàn bưng khay đồ ăn, ung dung bước vào.
Bây giờ Lưu Thiên Hàn đang mặc quần áo, nhưng cô giống như có một đôi mắt nhìn xuyên thấu. Cho dù anh mặc một bộ vest phẳng phiu, cô cũng có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi, đường ngư nhân và cả…
Nhan Nhã Tịnh bất giác liếc nhìn chân Lưu Thiên Hàn. Trước đây cô nghe người ta nói, người đàn ông có đôi chân dài, sức khỏe tốt thì phương diện nào đó cũng vô cùng mạnh mẽ.
Anh Lưu trong giấc mộng tối hôm qua đúng là có sức khỏe dẻo dai đến mức đáng sợ.
Thấy mình lại suy nghĩ đen tối, Nhan Nhã Tịnh vội xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.
Cô hắng giọng, mất tự nhiên lên tiếng hỏi Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, tối qua, hình như em uống say, chắc em không làm gì… không làm chuyện gì xấu xa khiến nhân thần phẫn nộ đâu nhỉ?”
“Ừ, em không làm chuyện gì xấu xa cả.”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm, cô không làm chuyện xấu, tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi…”
Nhan Nhã Tịnh ra sức vỗ ngực mình, trái tim nhỏ bé của cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh thì lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói đầy ẩn ý: “Em chỉ cưỡng bức anh thôi!”