“Cậu nhỏ, cháu yêu chị đại, cháu yêu cô ấy hơn cả mạng sống của mình.”
“Không có chị đại cháu sẽ chết. Vậy nên cậu đừng giành chị đại với cháu.”
Sẽ chết, sẽ chết...
Lời nói của Hách Trung Văn giống như một chậu nước đá dội lên đầu Lưu Thiên Hàn, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên dừng lại đẩy Nhan Nhã Tịnh ra.
“Ra ngoài!”
Nhan Nhã Tịnh ngã nhào xuống đất, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi cô liền không quan tâm đến chuyện lấy hòm thuốc nữa, cô vịn mép giường đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật sự rất buồn cười, buổi tối hôm nay nếu Lưu Thiên Hàn thật sự phát sinh quan hệ với cô thì cô sẽ không thể vượt qua được chướng ngại vai vế trong lòng mình, nhưng Lưu Thiên Hàn lại hung hăng đẩy cô ra, khiến trong lòng cô chợt thấy mất mát khôn tả.
Mất mát…
Nhan Nhã Tịnh vỗ mạnh vào đầu mình, cô điên mất rồi, cô mất mát cái quỷ gì thế!
Làm sao một người đàn ông cao quý như anh Lưu lại thích cô cho được!
Tối nay anh làm chuyện như vậy với cô cùng lắm cũng chỉ vì anh bị người khác hại mà thôi!
Đàn ông đều là đám móng heo, đêm nay đừng nói là cô, cho dù là một con heo nái thì có lẽ anh cũng sẽ không khống chế được.
Nghĩ đến chuyện anh Lưu sẽ làm chuyện đó với một con heo nái như với cô đêm nay, Nhan Nhã Tịnh càng cảm thấy mất mát.
Ôi đúng là tự ngược đãi bản thân mà, tại sao lại so sánh mình với heo nái thế!
Thay quần áo xong, Nhan Nhã Tịnh liền lấy đồ rồi bước xuống lầu.
Cố Bắc Vinh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ôm cái chân bó bột nặng trĩu của mình, tự thương xuân tiếc thu, thấy Nhan Nhã Tịnh đi xuống anh ấy vội vàng tiến lên đón: “Bác sĩ Nhan, Lưu Cửu bây giờ thế nào rồi? Cô châm cứu cho anh ấy rồi chứ?”
“Không, anh Lưu không phối hợp.” Nhan Nhã Tịnh cụp mắt xuống, không muốn Cố Bắc Vinh thấy vẻ xấu hổ trên mặt mình.
“Cái gì, cô không châm cứu cho Lưu Cửu sao?” Cố Bắc Vinh kéo cái chân gãy khập khiễng lê xuống từ trên ghế sô pha, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh kéo vali trong tay: “Bác sĩ Nhan, cô định đi đâu vậy?”
“Vết thương của tôi đã lành rồi, cũng đã đến lúc phải trở về.” Nói xong Nhan Nhã Tịnh liền bước ra khỏi phòng khách.
Cố Bắc Vinh sốt sắng vội nhảy dựng lên: “Bác sĩ Nhan, cô đừng đi! Cô để lại một mình tôi lỡ mà Lưu Cửu thú tính bộc phÁt rồi đè tôi ra làm... Vậy thì trinh tiết của tôi không giữ nổi đâu!”
Khoé môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy, nhìn xem, đêm nay anh Lưu đối xử với cô như thế thật sự không phải là bởi vì trong lòng anh cô có gì đặc biệt, một khi thuốc phát huy tác dụng với cậu nhỏ thì ngay cả một người đàn ông tàn tật như Cố Bắc Vinh anh cũng sẽ không buông tha!
Hóa ra trong lòng anh Lưu, cô không khác gì một con heo nái hay một người đàn ông!
Anh Lưu đúng là đói bụng ăn quàng mà!
Sự tình thực tế đã chứng minh điều Cố Bắc Vinh lo lắng hoàn toàn dư thừa, Lưu Thiên Hàn tình nguyện tắm nước lạnh một đêm cũng không có hứng thú cướp đi trinh tiết của anh ấy.
Những giọt nước lạnh lẽo lăn dài từ trên người Lưu Thiên Hàn rớt xuống, trong lòng anh càng rối loạn hơn, không có tâm trạng lau đi những giọt nước trên người mình, đành cầm một điếu thuốc đi ra ban công hút.
Không có chị đại cháu sẽ chết...
Lời nói của Hách Trung Văn lại bắt đầu quanh quẩn trong tâm trí anh, hút thuốc không thể giải tỏa phiền não của Lưu Thiên Hàn.
Sau khi nặng nề dập tàn thuốc, trong lòng Lưu Thiên Hàn đã hạ quyết tâm.
Anh rất cần một người phụ nữ ở bên mình, có lẽ có một người phụ nữ ngày đêm ở bên cạnh mình thì anh sẽ không làm những chuyện hoang đường như vậy với Nhan Nhã Tịnh nữa.
Mà người phụ nữ đó không nghi ngờ gì chính là Nhan Vũ Trúc, cô ta là người thích hợp nhất, dù sao thì cô ta cũng đã cứu mạng anh.
Anh lấy điện thoại bấm số của Nhan Vũ Trúc, giọng nói Lưu Thiên Hàn lạnh lùng, không hề có một chút dao động nào.
“Chín giờ ngày mai cầm chứng minh thư và sổ hộ khẩu đi, tôi sẽ bảo Nhạc Dũng tới đón cô.”
“Chứng minh thư và sổ hộ khẩu làm gì?” Nhan Vũ Trúc sửng sốt, sau đó liền hoảng sợ không nói ra được lời, chẳng lẽ anh muốn đuổi cô ta ra nước ngoài?
Những người phụ nữ trước kia tham vọng muốn leo lên giường của anh đều bị anh ném tới châu Phi hết, vô cùng thê thảm.
“Đến uỷ ban đăng ký kết hôn.”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo cái lạnh thấu xương nhưng nghe vào tai Nhan Vũ Trúc lại là thứ tiếng trời đẹp nhất.
Nhan Vũ Trúc kích động, từng lỗ chân lông trên người cô ta đều như run lên, những năm qua ước nguyện duy nhất của cô ta là thật sự trở thành người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn, không ngờ ước mơ của cô ta cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Cô ta thừa nhận rằng ban đầu mình lấy lòng Lưu Thiên Hàn chỉ vì thèm muốn quyền lực và sự giàu có của anh, nhưng thời gian dần trôi, cô ta lại không thể tự kiềm chế mà yêu người đàn ông uy nghiêm lạnh lùng như một vị hoàng đế này, như đã bị đầu độc.
Tất cả sự may mắn mà bây giờ cô ta có đều đến từ đêm năm năm trước đo, cô ta sắp trở thành bà Lưu rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ngăn cản con đường của mình!
Nhan Nhã Tịnh, Bùi Tấn Trung không chơi chết cô là mạng cô lớn, nhưng cô sẽ không may mắn như vậy lần nào nữa đâu!
Lần này Nhan Nhã Tịnh mang theo Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ rời đi, nhưng Hách Trung Văn cũng không cưỡng ép giữ lại.
Anh ta đã dần hiểu ra rằng quấn quít chặt lấy cũng không chiếm được trái tim Nhan Nhã Tịnh, nếu anh ta làm vồn vã quá sẽ chỉ làm cho Nhan Nhã Tịnh cách mình càng ngày càng xa.
Sau khi Trương Vân đến tìm, anh ta đã làm xét nghiệm quan hệ ba con với đứa con của Trương Vân, đứa trẻ đó không phải của anh ta.
Anh ta cũng đã làm kiểm tra quan hệ ba con với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, chúng cũng không phải là con của anh ta.
Nếu hai đứa nhỏ không phải là con của anh ta, thì rất có thể chúng sẽ là con của cậu nhỏ.
Mọi người trong nhà họ Lưu đều đã lưu mẫu gen, anh ta lặng lẽ lấy mẫu gen của Lưu Thiên Hàn để làm xét nghiệm quan hệ ba con với hai đứa trẻ.
Kết quả xét nghiệm quan hệ ba con được trả vào chín giờ sáng nay, đêm qua anh ta gần như đã thức trắng đêm, sáng sớm mang theo đôi mắt gấu trúc vội vàng chạy đến bệnh viện, hồi hộp chờ đợi kết quả xét nghiệm quan hệ ba con.
Hách Trung Văn đã sống 26 năm, nhưng anh ta chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, Nếu như hai đứa nhỏ thật sự là con của cậu nhỏ, anh ta không biết mình nên làm gì nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã đến chín giờ, khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ ba con, tay anh ta liền run lên, tờ kết quả xét nghiệm quan hệ ba con trên tay anh ta trượt mạnh xuống đất.
Dựa trên việc phân tích kết quả từ 15 locus gen khác nhau, thì xác suất mối quan hệ cha con sinh học này có tỉ lệ là 99,9999%.
99,9999% ư, hai đứa nhỏ chắc chắn là con của cậu nhỏ!
Hách Trung Văn ủ rũ ngồi sụp xuống đất, ôm chặt đầu, bất lực như một đứa trẻ lạc đường.
Làm thế nào đây! Rốt cuộc anh ta phải thế nào đây?
Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng Hách Trung Văn vẫn gọi đến số di động của Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn và Nhan Vũ Trúc vừa đến cửa uỷ ban, Nhan Vũ Trúc đang ôm cánh tay Lưu Thiên Hàn, như con chim nhỏ rúc vào trong ngực, thẹn thùng khôn xiết. Bước qua cánh cửa này là cô ta sẽ trở thành bà Lưu được người người cực kỳ hâm mộ.
Cánh tay Lưu Thiên Hàn cứng đờ, anh âm thầm rút cánh tay ra, trả lời cuộc điện thoại của Hách Trung Văn.
“Có chuyện gì?”
“Cậu nhỏ, cháu luôn thấy An Bảo và cậu trông rất giống nhau. Có đôi lúc cháu cảm thấy An Bảo thực ra là con của cậu. Cho nên cháu đã lặng lẽ lấy mẫu gen của cậu làm xét nghiệm quan hệ ba con với An Bảo.”
Nghe thấy những lời này của Hách Trung Văn, ngón tay Lưu Thiên Hàn bất giác siết chặt lại, anh biết Nhan An Bảo không thể nào là con của anh, nhưng lại nảy sinh một kỳ vọng kỳ lạ không thể giải thích được trong lòng.
Giọng Hách Trung Văn vẫn tiếp tục vang lên: “Kết quả xét nghiệm quan hệ ba con đã có rồi, cậu nhỏ, cậu đoán thử xem kết quả là gì?”