Thấy Tôn Dương đã dao động, Dương Mai lại không ngừng cố gắng nói: “Tôn Dương, anh đừng do dự! Tôi dùng mạng cả nhà tôi ra cam đoan với anh, hai đứa nhóc này thật sự không có bất kỳ huyết thống gì với anh Lưu cả!”
“Dì xấu xa, dì lại gạt người!” Nhan An Mỹ hơi chu chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt bất mãn nói: “Dì rõ ràng biết anh Lưu chính là ba của tôi! Dì thích ba của chúng tôi, muốn thay thế vị trí của mẹ chúng tôi nên mới làm ra chuyện bắt cóc này!”
Vừa nói xong, Nhan An Mỹ còn quay mặt sang nhìn Tôn Dương nói: “Chú, chú không thể để cho dì đó lừa chú được! Ba của chúng tôi rất hung dữ đấy, ông ấy có thể sẽ giết chú! Nếu các chú dám bắt nạt tôi với anh trai, ba sẽ thật sự giết chết mấy chú đấy!”
Nhan An Mỹ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hiểu được cái gì gọi là vừa đấm vừa xoa, sau khi cô bé nói xong lời đó, lại khôi phục bộ dạng đáng yêu: “Có điều ba của cháu cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, nếu mấy chú giúp chúng cháu, ba nhất định sẽ báo đáp mấy chú thật hậu hĩnh.”
Nghe Nhan An Mỹ nói xong, Nhan An Bảo cũng lạnh mặt mà nhìn về phía Dương Mai rồi quát lớn: “Dương Mai, cô nên chết tâm đi! Ba của chúng tôi rất yêu mẹ chúng tôi, dù cô có giết tôi với An Mỹ thì ba cũng không cưới một người phụ nữ xấu xa như cô đâu!”
Vốn dĩ Tôn Dương đã sắp tin lời của Dương Mai nói, nhưng bây giờ sau khi nghe Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ kẻ xướng người họa xong, anh ta lập tức không biết rốt cuộc nên tin ai mới được.
Vẻ mặt của Dương Mai càng ngốc ra, từ khi nào mà cô ta muốn anh Lưu cưới cô ta vậy chứ? Anh Lưu chính là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc, cô ta nào dám mơ tưởng!
“Đại ca, hình như đúng thật là không ít người phụ nữ muốn gả cho anh Lưu, Dương Mai có phải là muốn giết chết con của anh Lưu để có thể leo lên vị trí kia không?”
Tôn Dương do dự không quyết, tên đàn em của anh ta đột nhiên thấp giọng nói bên tai anh ta.
Lời tên đàn em này vừa nói ra, một tên đàn em khác cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, lần trước em nghe bạn gái em nói, người chiếm vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng ông chồng quốc dân luôn là anh Lưu, có lần bạn gái em còn thét to, muốn sinh con cho anh Lưu! Em thấy con đàn bà Dương Mai này chắc chắn là cũng muốn sinh con cho anh Lưu!”
Một tên đàn em vốn dĩ luôn im lặng không lên tiếng, đột nhiên cũng mở miệng nói: “Em cảm thấy cậu Lưu với cô Lưu chính là con của anh Lưu đấy, bây giờ nhiều người có tiền thích đơn giản, sợ bị cướp bóc, cậu với cô Lưu nhất định là cố ý mặc quần áo vỉa hè!”
Nghe xong những lời này, Tôn Dương không còn do dự nữa, anh ta đột nhiên cầm lấy con dao, đi tới đặt lên cổ của Dương Mai: “Dương Mai, cô bất nhân với tôi, đừng trách tôi bất nghĩa! Hôm nay, cô đừng nghĩ đến việc tôi giúp cô hại cậu Lưu với cô Lưu! Không chỉ như thế, tôi còn muốn đòi lại công đạo giúp cho cậu Lưu và cô Lưu.”
Thấy Dương Tôn đã hoàn toàn đứng về phía mình, Nhan An Bảo lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dường như có sự ăn ý, Nhan An Bảo biết, cuộc gọi lúc nãy nhất định là do Lưu Thiên Hàn bảo người gọi cho Dương Mai, ông cậu bảo người gọi cho Dương Mai cuộc gọi này, tất nhiên là muốn cho cậu có thời gian để cậu với Nhan An Mỹ có thể nghĩ cách tự cứu mình.
May mắn là cậu không phụ lòng sắp xếp của ông cậu.
Trong lòng Nhan An Bảo có chút mừng thầm, cậu cảm thấy cậu với ông cậu càng ngày càng có sự ăn ý.
“Tôn Dương, anh có biết xấu hổ không! Anh mau thả tôi ra! Để tôi giết chết hai đứa nhóc đó! Bọn nó không phải là con của anh Lưu! Tôi thật sự không gạt các người đâu!”
“Bốp!”
Thật sự chịu không nổi sự ồn ào của Dương Mai, Tôn Dương tát một cái thật mạnh vào mặt của cô ta, Dương Mai làm sao có thể chịu nhục như thế, cô ta vừa định nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nhan Nhã Tịnh mang theo một cái túi đi vào, nhìn thấy Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ bình an vô sự đứng trước mặt cô, hốc mắt của Nhan Nhã Tịnh đau xót, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Dương Mai lại như có một tia hy vọng, cô ta lạnh giọng mà quát về phía Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ rốt cuộc là con của ai?”
Lòng bàn tay của Dương Mai đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nói Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ không phải là con của anh Lưu, bọn người của Tôn Dương nhất định sẽ đứng về phía cô ta, đến lúc đó, cô ta có thể giết chết Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ!
“An Bảo, An Mỹ!”
Bây giờ Nhan Nhã Tịnh làm gì có tâm trạng để ý tới Dương Mai, cô một trái một phải ôm chặt Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ vào lòng: “Xin lỗi hai con, bây giờ mẹ mới tới, các con chắc rất sợ phải không? Mẹ xin lỗi, làm mẹ mà không bảo vệ tốt cho hai đứa!”
“Mẹ, chúng con không sao cả.” Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ đồng loạt nói.
Nhan An Bảo có chút tiếc nuối mà nhìn về phía Dương Mai, cậu bé vốn dĩ muốn ngược đãi Dương Mai một trận tàn nhẫn, nhưng cậu bé không muốn để mẹ nghĩ cậu bé là một đứa nhỏ không ngoan, bây giờ mẹ đã tới đây rồi, cậu bé không cách nào ngược đãi Dương Mai nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, nói cho bọn người Tôn Dương biết Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ không phải là con của anh Lưu đi.” Dương Mai không cam lòng mà hét to: “Tôn Dương, các người đúng là đám ngu, các người bị hai đứa nhóc chơi rồi!”
“Các người mau chóng bắt Nhan Nhã Tịnh với hai đứa nhóc đó lại cho tôi! Giết chết bọn họ! Chỉ cần các người giết chết bọn họ, tôi sẽ đem tất cả tài sản tôi có được cho các người hết!”
Ngay lúc này, Dương Mai thật sự cam tâm đánh đổi bất cứ giá nào, “Tình giới” là cơ hội duy nhất cô ta có thể chuyển mình, nếu bọn người Tôn Dương kiên quyết đứng về phía Nhan An Bảo thì sau khi bọn người Nhan Nhã Tịnh rời đi, chắc chắn sẽ báo án nói là do cô ta bắt cóc, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù! Cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội làm nữ chính “Tình giới”!
“Cô muốn giết ai?”
Dương Mai đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh như băng truyền vào, từ ngoài cửa phòng truyền đến tai cô ta.
Bọn người Tôn Dương đột nhiên xoay người lại, thấy thân ảnh của hai người đàn ông từ cửa bước vào.
Trong khu nhà xưởng bỏ hoang này, thật sự đã cũ nát, trên mặt đất, vẫn có nhiều vết bùn dơ, anh đạp bùn mà đi tới, lại giống như đang chầm chậm bước trên sao trời.
Dáng vẻ cao cao tại thượng, phong thái của con trai dòng dõi quý tộc, khiến người ta vô thức ngước nhìn.
“Anh Lưu.”
Một vài âm thanh không dám tin phát ra, trong đó có một đàn em của Tôn Dương, bị bạn gái ảnh hưởng nên cũng hết sức sùng bái Lưu Thiên Hàn, cậu ta không khỏi kích động mà nói thầm một câu: “Thật sự là anh Lưu kìa! Tôi thế mà lại có thể nhìn thấy anh Lưu ngoài đời!”
Trong mắt Dương Mai cũng tràn ngập khiếp sợ, trong đầu cô ta cũng nhanh chóng suy nghĩ, không lẽ Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ thật sự là con của anh Lưu sao?
Khi Anh Lưu với Nhan An Bảo đứng cạnh nhau, bọn họ quả thật giống như từ một khuôn khắc ra.
Ngay lập tức, Dương Mai liền nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, Nhan An Bảo lớn lên cũng rất giống Hách Trung Văn, hơn nữa Hách Trung Văn cũng thừa nhận Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của anh ta.
Nghĩ tới chuyện này, Dương Mai mở to hai mắt.
Lưu Thiên Hàn yêu Nhan Vũ Trúc sâu đậm, anh cùng với Nhan Nhã Tịnh lại xuất hiện ở đây, nhất định là vì anh Lưu cảm thấy Nhan Nhã Tịnh là em gái của Nhan Vũ Trúc nên mới tới giúp đỡ Nhan Nhã Tịnh.
Nếu Lưu Thiên Hàn biết việc cô ta bắt cóc Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ là chủ ý của Nhan Vũ Trúc, thật ra Nhan Vũ Trúc với Nhan Nhã Tịnh không hòa thuận, anh nhất định sẽ giúp cô ta, giúp cô ta đối phó với mẹ con Nhan Nhã Tịnh!
Nghĩ như vậy, Dương Mai vội vàng nói: “Anh Lưu, cứu tôi! Tôi là chị em tốt của Nhan Vũ Trúc! Hôm nay tôi bắt cóc hai đứa nhóc này là ý của chị Nhan Vũ Trúc!”