“Cháu có chắc là có thể để An Bảo và An Mỹ nhìn thấy cô ấy như thế này không?” Lưu Thiên Hàn liếc nhìn bàn tay Hách Trung Văn và Nhan Nhã Tịnh đang đan vào nhau, đôi mắt anh nhìn chằm chằm, nói từ tốn.
“Cháu...” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, lời nói của Hách Trung Văn bỗng mắc kẹt trong cổ họng.
Khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh lúc này đã sưng lên như cái bánh bao đỏ, hai đứa nhỏ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
“Chị đại, là ai bắt nạt em? Tôi sẽ giết tên đó!” Càng nhìn gương mặt của Nhan Nhã Tịnh Hách Trung Văn càng đau lòng. Hốc mắt anh ta đỏ lên, chỉ hận không thể xé xác kẻ kia ra.
“Cố Đại sẽ không tha cho ông ta!” Nghĩ đến những gì Bùi Tấn Trung đã làm với Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt Lưu Thiên Hàn rét lạnh. Nếu anh đến chậm một bước thì e rằng Bùi Tấn Trung sẽ tiêm thứ đó vào người Nhan Nhã Tịnh rồi, hậu quả khó mà lường được.
Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, cuối cùng trong lòng Hách Trung Văn cũng cảm thấy thanh thản hơn một chút, nhưng khi nghĩ đến việc người cứu Nhan Nhã Tịnh là Lưu Thiên Hàn thì trong lòng anh ta lại cảm thấy mâu thuẫn.
Nhan Nhã Tịnh bị thương, giờ đã là nửa đêm rồi cũng không nên di chuyển qua di chuyển lại, tối nay ở lại biệt thự của Lưu Thiên Hàn quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Hách Trung Văn trìu mến nhìn gương mặt bánh bao của Nhan Nhã Tịnh một lúc rồi mới lưu luyến rời đi.
Lưu Thiên Hàn đi xuống lầu cùng anh ta, khi đi tới cửa phòng khách, Hách Trung Văn đột nhiên quay người lại, nói rất nghiêm túc với Lưu Thiên Hàn: “Cậu nhỏ, cháu yêu chị đại, cháu yêu cô ấy hơn cả mạng sống của mình.”
“Không có chị đại cháu sẽ chết. Vậy nên cậu nhỏ đừng giành chị đại với cháu.”
Nói dứt lời, Hách Trung Văn đột nhiên mở cửa phòng khách bước nhanh ra ngoài.
Hách Trung Văn biết những gì mình nói với Lưu Thiên Hàn thật sự rất hèn hạ, nhưng anh ta phải làm sao đây? Anh ta thích Nhan Nhã Tịnh vô cùng, vừa nghĩ tới việc cô sẽ ở bên người khác là anh ta liền thấy đau lòng không thể thở nổi. Anh ta chỉ có thể ích kỷ, như đứa con nít để chơi chiêu xấu, khiến cậu nhỏ bị loại.
Nếu không có Nhan Nhã Tịnh, Trung Văn sẽ chết...
Các khớp ngón tay Lưu Thiên Hàn lập tức trắng bệch. Anh chưa bao giờ là một người lương thiện, nhưng Hách Trung Văn và Lưu Diễm Mai là những người quý giá nhất trong cuộc đời anh, anh không đành lòng làm tổn thương họ...
Trong góc biệt thự của Hách Trung Văn, Nhan An Mỹ chống cằm trên bàn: “Anh à, anh nghĩ mẹ và ông cậu đang làm gì? Có phải bọn họ đang chơi trò hôn nhau không?”
“Nhan An Mỹ, em hóng chuyện thật đấy!” Nhan An Bảo ghét bỏ liếc nhìn Nhan An Mỹ, tiếp tục nghịch máy tính trong tay.
Nhan An Mỹ chép miệng, cô bé không tin cái đồ mặt liệt Nhan An Bảo này không muốn biết mẹ và ông cậu đang làm gì!
Thấy Nhan An Bảo có vẻ như đang tra một ID, Nhan An Mỹ chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi. Hôm nay ở bệnh viện bà bác béo kia nói là có người giấu tên trả ba trăm triệu cho bà ta để hại mẹ mình. Có phải anh đã tìm ra ai trả tiền cho bà ta không?”
“Cạch!”
Nhan An Bảo nhấn vào phím cuối cùng, một cái tên hiện ngay ra trên màn hình: “Tra được rồi. Người trả tiền cho bà ta là người đại diện của Nhan Vũ Trúc, Rose.”
“Cái gì? Lại là bà bác Nhan kia muốn hại mẹ à?”
Nhan An Mỹ trợn to hai mắt, hai tay chống nạnh giống như muốn đánh nhau: “Bà bác Nhan đó thật quá đáng, lúc nào cũng bắt nạt mẹ chúng mình, đúng là không thể chịu nổi!”
Nhan An Mỹ vỗ vai Nhan An Bảo, sau đó ôm lấy cánh tay cậu: “Anh à, em nghĩ lại thấy chúng ta lương thiện quá rồi, đến mức để bà bác Nhan đó cảm thấy chúng ta là người tốt có thể ăn, chúng ta nhất định phải chủ động tấn công, để cho bà bác Nhan kia biết sự lợi hại của chúng ta!”
Nhan An Bảo yên lặng ngước mặt lên: “Không phải người tốt có thể ăn, mà là người tốt có thể bị ăn hiếp.”
“Rồi rồi, người tốt có thể bị ăn hiếp.” Nhan An Mỹ xấu hổ cười khan một tiếng: “Anh, mau nói cho em biết đi, chúng ta phải dạy cho bà bác Nhan kia một bài học!”
Nhan An Bảo không đáp lại, trong đôi mắt đen nhánh như mực của cậu hiện lên vẻ tính toán, dù chỉ là một cậu nhóc nhưng trên mặt đã bắt đầu có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Sau một hồi im lặng, Nhan An Bảo nói gằn từng chữ: “Anh sẽ tặng bà bác Nhan đó một món quà lớn.”
Món quà lớn à...
Nhan An Mỹ cười để lộ hai má lúm đồng tiền càng rõ hơn, mặt mày cong cong, cực kỳ giống một con cáo giảo hoạt.
Anh trai của cô bé chưa bao giờ làm cô bé thất vọng. Cô bé cũng sẽ rửa mắt mà xem trò hay!
Màn đêm ở Vân Hải luôn dịu dàng mà xa cách, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà rực rỡ cũng không thể xua tan bóng tối vô biên này.
Ở thành phố không bao giờ ngủ này, từng phút từng giây đều diễn ra những niềm vui và nỗi buồn của thế gian, thứ thực sự in sâu vào trái tim họ lại lác đác không có được mấy.
Sau cuộc họp video cuối cùng, Lưu Thiên Hàn vừa định quay lại Tầm Viên để xem vết thương của Nhan Nhã Tịnh đang hồi phục thế nào thì nhận được cuộc gọi từ Nhan Vũ Trúc.
“Thiên Hàn, em rất khó chịu, mau cứu em với…”
Nói xong lời này Nhan Vũ Trúc liền không có tiếng gì nữa.
Nhan Vũ Trúc đã cứu mạng anh, anh cũng không thể mặc kệ sống chết của cô ta được, Lưu Thiên Hàn ra lệnh cho tài xế quay lại, chạy nhanh về phía căn hộ của cô ta.
Cửa căn hộ của Nhan Vũ Trúc không đóng, Lưu Thiên Hàn cau mày, nhưng vẫn đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa thì một mùi thơm nồng nặc đã xộc vào mũi, lông mày Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt hơn: “Nhan Vũ Trúc!”
“Thiên Hàn, cứu em...”
Giọng nói của Nhan Vũ Trúc nghe có vẻ yếu ớt mà quyến rũ. Nghe thấy giọng nói đó phát ra từ phòng ngủ, Lưu Thiên Hàn liền đi thẳng đến phòng ngủ của cô ta.
Lưu Thiên Hàn cho rằng Nhan Vũ Trúc bị thương, nhưng không ngờ cô ta lại không có vẻ gì là bị thương cả, cô ta còn ăn mặc rất đẹp, nằm trên giường với dáng vẻ quyến rũ.
Trong mắt Lưu Thiên Hàn lộ rõ vẻ ghét bỏ phiền phức, anh nhìn cũng không nhìn Nhan Vũ Trúc thêm nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
“Thiên Hàn, đừng đi!”
Nhan Vũ Trúc xuống giường, dùng sức bắt lấy tay anh: “Thiên Hàn, anh ở lại đây đêm nay được không? Đã năm năm rồi anh chưa từng chạm vào em, Thiên Hàn, anh có biết là em rất khó chịu không? Thiên Hàn, em xin anh, đừng từ chối em nữa được không?”
Nhan Vũ Trúc thắp một loại hương trong căn hộ, tác dụng của loại hương này vô cùng mạnh mẽ với đàn ông!
Lưu Thiên Hàn cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của cơ thể mình, có dùng đầu ngón chân suy nghĩ anh cũng hiểu, liền biết Nhan Vũ Trúc dùng thủ đoạn bỉ ổi gì với mình.
Nhan Vũ Trúc cắn răng ôm chặt lấy anh: “Thiên Hàn, yêu em một lần thôi được không?”