Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 206: Nhặt xác hai đứa nhỏ



“Tôi... tôi hại Nhan..."

Cao Trúc nói xong, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không nhịn nổi mà cong lên, người trong đoàn phim không phải là kẻ ngu, Cao Trúc đã nói như vậy rồi, nếu như bọn họ lại nhìn không ra cô bị Trịnh Kiều hãm hại thì là do bọn họ có mắt như mù.

Có thể có một vài người không chú ý tới, nhưng mà lúc nãy Nhan Nhã Tịnh đã chú ý. Sau khi thầy võ thuật hô hấp nhân tạo cho Cao Trúc xong, thật ra Cao Trúc đã tỉnh dậy, sở dĩ cô ta lại ngất đi một lần nữa là do gương mặt bị ngọn lửa thiêu cháy của thầy võ thuật dọa sợ.

Tinh thần Cao Trúc rơi vào trạng thái hoảng loạn, thậm chí còn tưởng là mình đã gặp quỷ.

Lúc tinh thần của con người đang trong trạng thái sụp đổ thì sẽ dễ dàng nói lời thật lòng, cho nên lúc nãy Nhan Nhã Tịnh mới kêu thầy võ thuật ấn vào nhân trung của Cao Trúc, thuận tiện có lòng tốt dìu cô ta.

Cao Trúc vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ mình đã chết đuối và gặp quỷ, dám nói dối mới là lạ đó.

Trịnh Kiều không ngờ Cao Trúc lại nói như thế, cô ta lập tức gấp gáp: “Trúc, có phải là cô bị Nhan Nhã Tịnh hại đến choáng váng rồi không hả, rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh đẩy cô xuống nước, sao cô có thể nói như vậy.”

“Tôi..."

Cao Trúc nhìn Trịnh Kiều, rồi lại nhìn Nhan Nhã Tịnh cùng với đồng nghiệp trong đoàn phim, cô ta dần dần hiểu rõ, cô ta vẫn còn chưa xuống địa ngục gặp diêm vương.

Cô ta hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhưng mà thứ khó mua nhất trên đời này chính là thuốc hối hận, lời đã nói ra thì không thể thu hồi.

Với tình huống hiện tại, cô ta và Trịnh Kiều đã nằm ở thế yếu, cho dù cô ta khăng khăng là Nhan Nhã Tịnh đẩy cô ta thì cũng không có người nào tin.

“Trịnh Kiều, cô thật sự quá đáng, rõ ràng Cao Trúc muốn hại bác sĩ Nhan, mà cô còn đổi trắng thay đen. Chuyện ngày hôm nay là một lần cuối cùng, hi vọng sau này cô đừng tiếp tục châm ngòi gây chuyện trong đoàn phim của chúng ta nữa.” Tôn Lệ liếc mắt, lạnh lùng tức giận nói với Trịnh Kiều.

Trong lòng Trịnh Kiều ấm ức vô cùng: “Chị Tôn, em không có nói sai, vốn dĩ là do Nhan Nhã Tịnh hại Trúc mà, lúc nãy chắc chắn Trúc bị Nhan Nhã Tịnh làm cho hoảng sợ cho nên mới có thể nói như vậy.”

“Lúc bị dọa sợ thì mới có thể ăn ngay nói thẳng, các người luôn hãm hại bác sĩ Nhan, thật là quá đáng!” Biên tập kim bài Hỉ Bảo vừa nhớ đến chuyện rắn độc cũng là Trịnh Kiều cắn người linh tinh, nhịn không được mà lên tiếng nói.

“Đúng vậy đó, chuyện hôm nay thật sự quá đáng quá rồi, may là bác sĩ Nhan may mắn mới không bị đẩy xuống nước.”

“Có một vài người đúng là tự làm tự chịu, muốn hại người khác, không ngờ là thiếu chút nữa góp cái mạng nhỏ của mình vào rồi.”

“Tại sao đoàn phim của chúng ta lại có loại người như vậy chứ, ai biết được một ngày nào đó cô ta cũng lén lút đẩy chúng ta không chừng.”

...

Nghe đám người trong đoàn phim nghị luận ầm ĩ, Trịnh Kiều tức giận đến xanh cả mặt, cô ta thở phì phò trừng mắt nhìn Cao Trúc, sau đó liền quay người đi về phía địa điểm quay ở phía trước.

Đúng thật là, thà đối thủ thông minh như thần chứ không cần đồng đội như heo, sao cô ta có thể hợp tác với một kẻ ngu ngốc như Cao Trúc cơ chứ.

Nhan Vũ Trúc ngồi trong xe vẫn luôn quan sát mọi chuyện bên cạnh hồ, bộ dạng như tất cả đều không liên quan tới mình.

Cô ta không biết nên nói là Nhan Nhã Tịnh may mắn, hay là mạng lớn, mình liên tục gài bẫy Nhan Nhã Tịnh, không ngờ là cô lại có thể an toàn thoát thân.

Cho dù mọi người cho rằng Nhan Nhã Tịnh bị Hách Trung Văn bỏ rơi, nhưng mà dường như vẫn rất tin tưởng vào cách làm người của Nhan Nhã Tịnh.

Dùng kế bình thường hãm hại Nhan Nhã Tịnh thì không thành công, cô ta đã làm thì phải làm cho thật tuyệt tình, khiến Nhan Nhã Tịnh không thể ngóc đầu lên nổi.

Nhìn thấy bóng người nho nhỏ trên ngọn núi giả ở xa xa, khóe môi Nhan Vũ Trúc nhịn không được mà cong lên.

Nhan Nhã Tịnh, cô sắp tiêu rồi, lần này cho dù Thiên Hàn có ra tay thì cũng không thể giúp gì được cho cô.

Mặc dù hôm nay Nhan Nhã Tịnh không để Trịnh Kiều và Cao Trúc đạt được ý đồ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy phiền muộn.

Thứ mà cô cần là một công việc đơn giản, không ngờ trong đoàn phim lại có một số người tính tình kỳ lạ, cứ mãi ngán chân cô.

Có đôi khi Nhan Nhã Tịnh không muốn tiếp tục công việc ở đoàn phim nữa, nhưng mà cô đã ký hợp đồng với đoàn phim, với lại cô cũng không phải là người thích bỏ dở giữa chừng, nên cô vẫn quyết định hoàn thành tốt công việc ở đoàn phim.

Trưa nay, Lưu Thiên Hàn nằng nặc đòi phải ăn cơm với cô. Nhan Nhã Tịnh cảm thấy người bạn trai Lưu Thiên Hàn này cái gì cũng tốt, chỉ là quá quấn cô.

Buổi tối phải ôm cô ngủ, cơm trưa cũng phải ăn cùng cô, nếu không đồng ý với anh, anh lại đen mặt, động một tí là muốn đánh gãy chân cô.

Cô vừa mới định nói cô ăn cơm hộp ở đoàn phim là được rồi, Lưu Thiên Hàn liền phán một câu: “Được, em có thể không ăn cơm với anh, em yên tâm, anh nhất định sẽ đến đoàn phim đánh gãy chân em.”

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

Nhan Nhã Tịnh thừa nhận mình không có cốt khí, cô đã khuất phục với lời đe dọa của Lưu Thiên Hàn.

Cô đồng ý ăn cơm trưa cùng Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại chọn một nhà hàng tương đối xa đoàn phim, bởi vì cô không muốn người khác nhìn thấy cô và Lưu Thiên Hàn đi cùng nhau.

Nhan Nhã Tịnh đi vào phòng ăn thì liền nhìn thấy Lưu Thiên Hàn với gương mặt đen thui.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ mà không hiểu, cô đã đồng ý ăn cơm với anh rồi, tại sao mặt anh lại còn đen như thế?

“Nhan Nhã Tịnh, anh không đáng để gặp người khác à?”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng hỏi.

“Đâu có đâu.” Nhan Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu: “Anh Lưu đẹp trai như thế, sao lại không có mặt mũi gặp người khác được chứ.”

“Đừng có nịnh nọt nữa.” Lưu Thiên Hàn ghét bỏ nhìn Nhan Nhã Tịnh, nhưng trong nháy mắt sắc mặt đã tốt hơn nhiều, có đều là dường như ngay tức khắc ánh mắt Lưu Thiên Hàn lại chìm xuống: “Nhan Nhã Tịnh, em rất sợ người khác biết mối quan hệ của chúng ta?”

Sáng hôm nay Lưu Thiên Hàn cũng đã nói muốn đến đoàn phim cùng với Nhan Nhã Tịnh, lại bị Nhan Nhã Tịnh từ chối.

Trưa nay anh đến ăn cơm với cô, vậy mà cô lại chọn một nhà hàng xa xôi như thế.

Anh không phải là ngốc, tùy tiện suy nghĩ đương nhiên có thể đoán ra cô không muốn để đồng nghiệp trong đoàn phim biết mối quan hệ của bọn họ.

Lưu Thiên Hàn nhìn cô gái trước mặt mình, anh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ai oán khi không được người khác công khai thân phận.

“Nói chuyện đi.”

“Em...” Thấy tâm trạng của Lưu Thiên Hàn thật sự không tốt, Nhan Nhã Tịnh không khỏi nuốt nước bọt: “Anh Lưu, là do em cảm thấy, em cảm thấy chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt, mọi người đều nói thể hiện tình cảm quá đà thì sẽ mất sớm, em muốn ở cạnh anh Lưu mãi mãi mà.”

Sau khi nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh thật sự khâm phục trí thông minh của mình, câu trả lời hoàn toàn không có kẻ hở! Cô đã giải thích nguyên nhân, còn thuận tiện biểu hiện lòng chung thủy với anh Lưu, cô thật sự rất muốn cho mình một cái like.

Cô cho rằng lời nói này của mình có thể làm gương mặt đen như đáy nồi của Lưu Thiên Hàn bừng sáng, ai ngờ Lưu Thiên Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ồ!”

Cô đã nói như vậy rồi mà anh Lưu vẫn còn khó chịu,

Nhan Nhã Tịnh mím môi, xem ra chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu cuối.

Cô đứng dậy từ ghế ngồi, xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Lưu Thiên Hàn, cô vươn tay ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, đôi môi đỏ thắm bẹp một cái lên môi anh: “Anh Lưu, anh đừng có giận mà, có được không?”

“Lại hôn thêm cái nữa.”

Lưu Thiên Hàn lạnh mặt ra lệnh, vành tai lại có hơi phiếm hồng.

Nhan Nhã Tịnh ngoan ngoãn nghe lời, cô cong môi, lại đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Lưu Thiên Hàn. Lần này, Lưu Thiên Hàn đảo khách thành chủ, làm cho Nhan Nhã Tịnh không thể chống đỡ nổi.

Lúc hai người hôn đến nỗi trời đất quay cuồng, điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên lại vang lên.

Là một số điện thoại lạ gọi tới, điện thoại vừa mới được kết nối thì liền truyền đến giọng nói tàn độc của Dương Mai: “Nhan Nhã Tịnh, con trai cưng và con gái cưng của mày đang nằm trong tay tao, mày đến đây mà nhặt xác bọn nó đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv