"Cung Tư Mỹ, bây giờ là thời đại nào rồi? Chuyện hứa hôn từ bé đã trở thành một trò đùa của thế hệ ngày nay rồi! Nếu nói đến bốn từ danh chính ngôn thuận thì tôi hiện tại mới chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của cậu Lưu. Vợ chưa cưới sao? Hình như từ trước đến giờ cậu Lưu chưa từng thừa nhận cô là vợ chưa cưới mà!"
"Thôi cũng muộn rồi, Cung Tư Mỹ, về sớm đi, tôi thích cậu Lưu, vậy nên cho dù cô có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không buông tay anh ấy."
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh mặc kệ Cung Tư Mỹ, xoay người bước lên lầu.
Cung Tư Mỹ dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt cô ta xinh đẹp như ánh trăng, sự tự ti giống như một tầng mây bao phủ trong lòng cô ta, sau đó, loại cảm giác thua cuộc khi kiên quyết dành lấy Lưu Thiên Hàn trỗi dậy không cách nào ngăn cản được!
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rằng mặc dù Cung Tư Mỹ đánh bại cô về gia cảnh và phong thái, nhưng đêm nay, cô đã bóp chết Cung Tư Mỹ bằng sự ngang ngược của mình.
Đối với chuyện đấu đá tranh cãi, Nhan Nhã Tịnh có hơi yếu thế trước Lưu Thiên Hàn, nhưng ngoại trừ anh thì cô chẳng sợ ai hết.
Khi trở về phòng, Nhan Nhã Tịnh lại tò mò mở xem lại bức ảnh vừa nhận được.
Cô thực sự là một con ngốc mà! Tại sao lại xem lại bức ảnh này một lần nữa để đả kích bản thân chứ!
Trong bức ảnh này, bối cảnh là thư viện của Hải Đại, Nhan Nhã Tịnh không biết rốt cuộc mình đã uống phải thuốc gì mà giống như bị điên, tối nay, cô đột nhiên muốn đến Hải Đại dạo một vòng.
Chà, cô không chỉ bị điên mà não còn bị úng nước, cô vậy mà lại muốn đến xem chỗ Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ hôn nhau.
Thật ra, cô cũng muốn ăn xiên que ở ngoài Hải Đại, có điều không biết sau bao nhiêu năm, quán xiên que tên gọi “Quá Khó Ăn” mà cô thích ăn nhất không biết liệu đã bị đóng cửa hay chưa.
Nhan Nhã Tịnh không phải là người thích để bản thân chịu uất ức, cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải thừa nhận rằng đêm nay thực sự bị đối thủ đả kích, vì vậy muốn dùng xiên que để chữa lành vết thương cho trái tim mình.
Đúng lúc Tô Thu Quỳnh từ bên ngoài trở về, có thể chăm sóc hai đứa nhỏ, Nhan Nhã Tịnh cầm lấy túi xách vội vã đến Hải Đại.
Lúc này vẫn còn có thể bắt chuyến xe cuối cùng đến Hải Đại, sau khi Nhan Nhã Tịnh lên xe, cô đã chuyển 150 triệu qua Zalo cho Lưu Thiên Hàn.
Không thể không nói, có tiền thật tốt, cô sẽ sớm trả hết nợ thôi!
Ngày mai, cô sẽ hỏi thẳng Lưu Thiên Hàn số tài khoản thẻ ngân hàng để chuyển nốt phần còn lại cho anh, vậy thì sẽ không cần phải chuyển tiền nhiều lần thông qua Zalo nữa.
Gần như ngay lập tức, Lưu Thiên Hàn liền nhắn lại cho cô: "Sao thế? Tối nay em muốn ngủ với anh à?"
Nhan Nhã Tịnh thực sự nói không nên lời, người đàn ông này tiêu biểu cho loại đàn ông bên ngoài xuất hiện với bên trong khác nhau, bên ngoài thì trông lạnh lùng đứng đắn, nhưng thật chất suốt ngày cứ luôn giở trò ám muội với cô.
Nhan Nhã Tịnh vừa định trả lời một câu, chưa kịp nhấn gửi thì cô lại nhận được một tin nhắn khác từ Lưu Thiên Hàn: "Nhã Tịnh, suy nghĩ của em thật không trong sáng!"
Nhan Nhã Tịnh trong lòng rối bời, cái gì mà không trong sáng chứ! Cô chỉ đơn thuần muốn trả lại tiền cho anh thôi, rõ ràng là anh đã đề cập trước vấn đề ngủ hay không mà.
"Cậu Lưu, anh nghĩ nhiều rồi, em không có ý muốn ngủ với anh!"
Nhan Nhã Tịnh trả lời một câu dối lòng, trên thực tế, cô cũng thèm muốn cơ thể tuyệt đẹp của Lưu Thiên Hàn.
Nhưng gần một tuần nay cô đã không thể vận động mạnh, cô không thể ngủ cho dù cô muốn hay không, vậy nên cứ giả vờ như là không muốn đi.
"Khẩu thị tâm phi."
Sau khi Lưu Thiên Hàn trả lời một câu như thế liền tiếp tục hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến tận nơi phục vụ em."
“Không cần, em đang ở Hải Đại."
Nghĩ đến bức ảnh hôn nhau của Lưu Thiên Hàn với Cung Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh lại hờn giận nói thêm: "Em đang hẹn hò với một chàng trai trẻ trung đẹp trai, không cần bóng đèn theo đuôi."
Trên thực tế, chuyện hẹn hò với một chàng trai trẻ trung đẹp trai này, nếu như đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn, đánh chết cô cũng không dám nói.
Trò chuyện qua mạng cũng có ích, nó có thể khiến cho một người nào đó trở nên to gan lớn mật hơn thông qua màn hình điện thoại.
Sau khi dám nói ra điều này, Nhan Nhã Tịnh rất tò mò câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, cô ghen vì anh rồi, cô cũng muốn anh nếm trải cảm giác ghen tuông đó, nhưng cô đợi rất lâu cũng không nhận được hồi âm của anh.
Không phải vì cô nói đang hẹn hò với chàng trai khác nên anh tức giận rồi đấy chứ?
Nhan Nhã Tịnh vô thức liếc nhìn đôi chân mảnh khảnh của mình, Lưu Thiên Hàn tàn nhẫn như vậy, cô có chút lo lắng cho đôi chân của mình.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thế giới này thực sự rất kì diệu, cô nói dối Lưu Thiên Hàn rằng mình đến Hải Đại hẹn hò với một chàng trai đẹp trai trẻ trung, thế mà lại thực sự đã gặp một người như vậy trước thư viện của Hải Đại.
Chàng trai đó chủ động tiến lên bắt chuyện: "Bạn học, bạn đến từ trường nào? Tôi trông bạn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi."
Cách tán tỉnh này không có một chút gì mới mẻ cả.
“Tôi đã tốt nghiệp rồi.” Nhan Nhã Tịnh không muốn nói chuyện với chàng trai này, sau khi nhìn thoáng qua chỗ mà Lưu Thiên Hàn với Cung Tư Mỹ hôn nhau, cô xoay người đi ra bên ngoài trường, tìm kiếm những que xiên que mà cô đang nhớ mong.
Chàng trai đó vẫn đuổi theo: "Bạn học, bạn đùa cái gì vậy chứ! Trông bạn trẻ hơn tôi nhiều, sao có thể đã tốt nghiệp rồi được! Bạn học, có phải bạn nghĩ tôi là người xấu nên cố tình lừa tôi không? Bạn học à, bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi thật lòng rất muốn kết bạn với bạn!”
Nhan Nhã Tịnh thật sự bất lực, chàng trai trẻ này sao lại bám dai như đĩa vậy chứ!
Ngay khi cô định nói điều gì đó để dập tắt sự nhiệt tình của cậu ta dành cho cô thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trước mặt cô.
"Nhan Nhã Tịnh, đây là chàng trai trẻ trung đẹp trai em nói sao?!"
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, tại sao cậu Lưu lại theo đến tận đây chứ! Hơn nữa còn đúng ngay lúc chàng trai trẻ này đang cố bắt chuyện tán tỉnh cô.
Chàng trai trẻ đó thực sự thích Nhan Nhã Tịnh, những cô gái xinh đẹp luôn rất dễ thu hút khiến trái tim người khác giới loạn nhịp. Nhìn thấy người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện này hung dữ như vậy với Nhan Nhã Tịnh, tính anh hùng của chàng trai trẻ ngay lập tức trỗi dậy.
"Anh là ai?! Tôi đang nói chuyện với nữ thần của tôi, liên quan gì đến anh?!"
Chàng trai trẻ cảm thấy khẩu khí của Lưu Thiên Hàn thực sự rất đáng sợ, nhưng cậu ta không muốn mất mặt trước mặt nữ thần của mình, vì vậy cậu ta vẫn nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh có mưu đồ bất chính với nữ thần của tôi sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò đê hèn với nữ thần của..."
Chàng trai trẻ kia còn chưa nói dứt lời, Lưu Thiên Hàn đã kéo Nhan Nhã Tịnh vào vòng tay của mình, trước ánh mắt ngỡ ngàng của chàng trai trẻ đó, Lưu Thiên Hàn cúi mặt xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô.
"Ừ, tôi có mưu đồ bất chính với cô ấy đó."
Chàng trai trẻ vẫn đứng đó há hốc mồm, hồi lâu sau vẫn chưa khỏi bàng hoàng, khi lấy lại tỉnh táo, Lưu Thiên Hàn đã ôm Nhan Nhã Tịnh rời đi.
Chàng trai trẻ đó vô thức chạm vào miệng của mình, nữ thần… bị cướp mất rồi sao? Nếu vừa rồi cậu ta cưỡng hôn nữ thần, nữ thần cũng sẽ đi cùng cậu ta phải không?
Mấy ông chú già trong xã hội này thật khéo tán gái!
Lưu Thiên Hàn đưa Nhan Nhã Tịnh đến khu rừng tối không chút ánh đèn nhằm giải quyết chuyện vừa rồi.
“Nhan Nhã Tịnh, đó là chàng trai trẻ trung đẹp trai mà em hẹn hò sao?"
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có chút chột dạ, giọng nói phát ra vô cùng yếu ớt: "Cậu Lưu, em không có, em chỉ tình cờ gặp được cậu ta, em..."
Nghĩ đến bức ảnh Cung Tư Mỹ gửi qua điện thoại cho mình, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy tự tin hơn một chút.
Bạn gái cũ của anh đến tận cửa khiêu khích cô, cô bị người đàn ông khác tán tỉnh thì sao chứ?!
Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh liền đứng thẳng dậy, rút điện thoại đưa tấm ảnh ra trước mặt Lưu Thiên Hàn: "Cậu Lưu, đây là không có bất kì mối quan hệ tình cảm nam nữ gì mà anh nói sao? Anh có phải nên giải thích một chút không?"