Nhan Nhã Tịnh không biết Lưu Thiên Hàn đến đây làm gì, nhưng đã chạm mặt thì cũng phải lên tiếng chào hỏi.
Sau khi xuống xe, Nhan Nhã Tịnh đi thẳng tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, sao anh cũng tới đây?”
“Đi thôi, đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con sắp bắt đầu rồi.” Nói xong, Lưu Thiên Hàn vô cùng tự nhiên nắm tay Nhan Nhã Tịnh bước vào nhà trẻ.
Đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con?
Anh Lưu cũng tới tham dự đại hội Thể dục thể thao cho ba mẹ và con sao?
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh hơi hỗn độn, anh Lưu làm phụ huynh của bé nào đến tham gia đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con?
Chẳng lẽ anh Lưu có con riêng bên ngoài?
Trong đầu thoáng qua ý nghĩ này, Nhan Nhã Tịnh vội vàng rút tay mình ra: “Anh Lưu, tôi còn phải đợi Hách béo. Anh vào trước đi.”
Nhan Nhã Tịnh vừa nói xong, điện thoại di động của cô liền vang lên, là Hách Trung Văn gọi tới.
Trong giọng nói của Hách Trung Văn lộ rõ vẻ áy náy và lo lắng, còn có cảm giác bất an không nói rõ được: “Chị đại, thật sự xin lỗi em. Đã đồng ý chuyện mấy đứa nhỏ với em mà tôi lại không làm được. Hôm nay tôi có chút việc gấp cần giải quyết, không thể tới tham gia đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con được.”
Khó khăn lắm mới có cơ hội bồi dưỡng tình cảm với Nhan Nhã Tịnh, đương nhiên Hách Trung Văn vô cùng mong đợi. Nhưng vào buổi trưa, Nhan Bích Loan lại tìm tới, nói anh ta phải ở bên cô ta. Nếu không cô ta sẽ đăng ảnh chụp chung của hai người vào đêm đó lên mạng.
Hách Trung Văn ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, lời đe dọa của Nhan Bích Loan thật sự rất có tác dụng. Bởi vì anh ta sợ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ nhìn thấy những bức hình kia.
Mỗi lần nhớ lại đêm đó, Hách Trung Văn đều hận không thể thiến mình. Sao anh ta lại có thể phát sinh quan hệ với Nhan Bích Loan được thế! Hơn nữa còn bị cô ta chụp hình lại nữa!
Nghe Hách Trung Văn nói, Nhan Nhã Tịnh hơi thất vọng. Cũng không phải cô muốn tham gia hoạt động với Hách Trung Văn, mà là cô sợ hai đứa nhỏ sẽ đau lòng.
Nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn rất thấu tình đạt lý, cô nhẹ nhàng nói với Hách Trung Văn: “Hách béo, cậu cứ làm việc của mình trước đi. Tôi tham gia đại hội thể dục thể thao với An Bảo và An Mỹ là được rồi.”
Hách Trung Văn ở đầu dây bên kia trầm mặc trong giây lát, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Chị đại, tôi xin lỗi.”
Xin lỗi vì hôm nay anh ta lỡ hẹn, xin lỗi vì anh ta đã không thủ thân như ngọc cho chị đại.
“Hách béo, không sao đâu! Cậu mau đi làm việc đi, tôi vào đây.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh liền đi vào nhà trẻ.
Nhan Nhã Tịnh biết buổi chiều hôm nay rất có thể sẽ là buổi chiều cuối cùng của cô và hai đứa nhỏ. Cô có chút bi thương, nhưng cô là một người lạc quan hướng về phía trước. Chẳng bao lâu, cô đã hồi phục lại dáng vẻ rực rỡ.
Nếu đây là buổi chiều cuối cùng cô có thể ở bên bọn trẻ, vậy tất nhiên càng phải trải qua thật vui vẻ, lưu lại những hồi ức thật đẹp.
“Đi thôi.”
Sau khi Nhan Nhã Tịnh nghe điện thoại xong, Lưu Thiên Hàn đã bước tới, nắm tay cô lần nữa.
“Anh Lưu, anh…”
Nhan Nhã Tịnh muốn hỏi anh, hôm nay anh làm phụ huynh của đứa bé nào đến tham gia đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con cái. Nhưng cô còn chưa hỏi ra, đã nghe anh nhẹ nhàng nói: “Nhan Nhã Tịnh, hôm nay tôi sẽ đi cùng em.”
Lòng bàn tay Nhan Nhã Tịnh đột nhiên trở nên rất ấm áp. Dòng nước ấm này xuôi theo lòng bàn tay cô, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách hài của cô.
Anh nói, hôm nay anh đi cùng cô.
Cô còn tưởng rằng, hôm nay cô vẫn phải giống như trước đây, một mình tham gia đại hội thể dục thể thao gia đình của hai đứa nhỏ. Không ngờ, còn có một người đồng hành bên cạnh cô.
Nhan Nhã Tịnh không từ chối Lưu Thiên Hàn. Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, hai đứa nhỏ nhất định cũng không muốn cô lẻ loi tham gia đại hội thể dục thể thao của bọn chúng.
Trên đường đi, Lưu Thiên Hàn gần như vẫn luôn trò chuyện trên Zalo. Trong lúc vô tình nhìn vào điện thoại của Lưu Thiên Hàn, cô phát hiện, người gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn lại là Kiếm một ông bố đem về.
Nhan An Bảo…
Thằng nhóc đó, có thể nói chuyện gì với Lưu Thiên Hàn chứ?
Lúc đi đến phòng học của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn nhận được cuộc gọi. Anh ra ngoài hành lang nghe điện thoại, nói là lát nữa sẽ đến phòng học tìm cô và hai đứa nhỏ sau.
Nhan Nhã Tịnh cũng không tiện đứng bên cạnh nghe lén anh nói chuyện điện thoại, cô xách túi đi đến phòng học của hai đứa nhỏ trước.
“Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ, lần này chắc không phải chỉ có mẹ hai cậu tới tham gia đại hội thể dục thể thao cho gia đình đấy chứ? Tôi sẽ nói các cậu là đứa bé không có ba!”
Nhan Nhã Tịnh vừa đi vào phòng học của hai đứa nhỏ đã nghe thấy một giọng nói chói tai.
Nhan Nhã Tịnh hơi nhíu mày. Cô nhìn thấy một đứa bé mập mạp đang vênh vang đắc ý nhìn hai đứa nhỏ, dáng vẻ không chịu nổi.
Nhan Nhã Tịnh biết thằng nhóc mập này.
Dương Vũ Duy.
Cũng coi như là oan gia ngõ hẹp. Trước đây lúc ở nước ngoài, Dương Vũ Duy là bạn cùng lớp với hai đứa nhỏ. Khi đó cậu ta đã thích cầm đầu, cười nhạo hai đứa nhỏ là đứa trẻ không có ba rồi.
Không ngờ lần này đưa hai đứa nhỏ về nước, Dương Vũ Duy cũng về nước học.
“Bọn tôi có ba! Bọn tôi không phải là đứa trẻ không có ba!”
Nhan An Mỹ hồng hộc trừng mắt nhìn Dương Vũ Duy, tức đến mức không còn tâm trạng ăn sô cô la trong tay nữa.
Cái thằng nhóc mập Dương Vũ Duy này thật đáng ghét, lúc ở nước ngoài đã thích cầm đầu cười nhạo bọn chúng rồi, bây giờ vẫn còn vô vị như vậy!
Nhưng mà lúc ở nước ngoài, bọn chúng quả thật không có ba, còn bây giờ bọn chúng đã có ba rồi! Chỉ là lúc nãy cô bé có gọi điện thoại cho ba, ba nói hôm nay ba không thể đến đây được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ lộ rõ vẻ mất mát. Cho dù cô bé có ba, nhưng hôm nay ba không đến, Dương Vũ Duy vẫn sẽ đắc ý chế giễu cô bé và anh trai.
“Có ba ấy hả?” Dương Vũ Duy đảo mắt một vòng trông rất thiếu đòn: “Nhan An Mỹ, cậu nói các cậu có ba, có gan thì bảo ông ấy ra cho bọn tôi nhìn xem!”
“Đúng đó! Có ba thì dắt ra cho bọn tôi nhìn đi! Nói suông thì được gì chứ, không nhìn thấy thì bọn tôi không tin hai cậu có ba đâu!” Dương Vũ Duy vừa dứt lời, mấy bé trai ủng hộ cậu ta ở bên cạnh đã ồn ào lên, đòi Nhan An Mỹ cho bọn nó gặp ba của cô bé.
Nhan An Mỹ tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Hôm nay xem ra chỉ có thể để tên mập xấu xa Dương Vũ Duy tiếp tục đắc ý thôi, cô bé thật sự không có cách nào kéo ba ra cho bọn họ gặp.
Thấy Nhan An Mỹ chỉ tức giận mà không nói được lời nào, Dương Vũ Duy càng đắc ý: “Sao nào? Không giả được đúng không? Mẹ tôi đã nói với tôi rồi, cậu và Nhan An Bảo là đứa trẻ không có ba! Bản thân mẹ cậu cũng không biết các cậu là con của tên đàn ông nào hết!”
Người khác nói mình, Nhan An Mỹ có thể nhịn được. Nhưng người khác nói tới mẹ mà cô bé yêu thương nhất, cô bé không thể nhịn được.
Nhan An Mỹ ngước cằm lên, lớn tiếng quát Dương Vũ Duy: “Dương Vũ Duy, tôi không cho phép cậu nói đến mẹ tôi!”
“Nhan An Mỹ, hôm nay tôi nói đến mẹ cậu đó. Cậu có thể làm gì hả?”
Dương Vũ Duy xắn tay áo, dáng vẻ như sắp đánh nhau. Nhan An Bảo đứng đằng trước bảo vệ Nhan An Mỹ: “Dương Vũ Duy, có gan thì nhắm vào tôi này. Tôi không cho phép cậu ức hiếp em gái tôi!”
Năm nay Dương Vũ Duy đã sáu tuổi, lại thêm vừa béo vừa cao. Nếu đánh nhau, Nhan An Bảo thật sự không phải là đối thủ của thằng nhóc này.
Dương Vũ Duy hoàn toàn không để Nhan An Bảo vào mắt. Cậu ta sờ mũi, dáng vẻ không khác nào ông trời con trên đường phố.
“Được. Nhan An Bảo, hôm nay tôi sẽ cho đứa con hoang không có ba như cậu một bài học!”