Nhan An Mỹ nghĩ đến An Tình cũng từng năm lần bảy lượt hãm lại dì Thu Quỳnh của cô bé như thế này, mà Chiến Mục Hàng thì cũng như hiện giờ, chẳng thể phân biệt được tốt xấu gì cả, cứ khăng khăng che chở cho An Tình, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô bé bùng lên.
“Cậu Chiến, chú để cháu nói xin lỗi với bà bác An là vì cho rằng cháu làm sai phải không? Nếu người sai là bà bác An, vậy bác ấy cũng nên xin lỗi cháu đúng chứ?”
“Đã sai thì phải xin lỗi!” Chiến Mục Hàng khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Dù tối nay ai sai đi chăng nữa, thì người làm sai cũng phải xin lỗi!”
“Được thôi, vậy để bà bác An nói xin lỗi với chúng cháu đi!” Nhan An Bảo lạnh lùng nói, cậu bé thuận tay lấy điện thoại em bé trong tay mình đặt vào tay Chiến Mục Hàng.
Nói cách khác, vừa rồi lúc An Tình diễn trò say mê quá, đến mức không để ý rằng cậu bé đã lén quay lại.
Từ trước đến nay, Nhan An Bảo làm gì cũng cầm chứng cứ để nói chuyện. Người phụ nữ tên An Tình này vừa nhìn đã biết có tâm tư không tốt với bọn họ, sao bọn họ có thể ngoan ngoãn chờ cô ta hãm hại được!
Đoạn video trong điện thoại Nhan An Bảo vừa nhấn mở đã vang lên giọng nói độc ác của An Tình.
“Bây giờ anh Mục Hàng rất thích bọn mày, nhưng nếu anh ấy biết bọn mày tạt canh cá nóng thế này lên người tao, bọn mày cảm thấy anh ấy có còn thích bọn mày nữa không!”
“Tao nói cho chúng mày biết, anh Mục Hàng là của tao. Cứ cho là Tô Thu Quỳnh sinh bọn mày đi, nhưng cô ta cũng đừng hòng mong về làm mợ Chiến!”
Trong video có thể nhìn thấy rõ An Tình mở nắp bình giữ nhiệt ra, sau đó cầm bình giữ nhiệt lên, đổ hết hơn nửa hộp canh cá nóng như thế lên mu bàn tay mình.
Chiến Mục Hàng nhìn video trong điện thoại mà không dám tin vào mắt mình, nhưng video thế này không thể làm giả được, đúng là vừa rồi An Tình đã hãm hại Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ!
Anh ta không dám nghĩ, An Tình mà anh ta khăng khăng tin tưởng, không ngờ sẽ hãm hại hai đứa trẻ một cách ác độc như vậy!
Anh ta vẫn cứ nghĩ rằng An Tình vừa ngây thơ lại hiền lành, có thì cũng là người khác hại cô ta chứ cô ta không thể hại người khác được.
Giờ nhìn lại mới thấy, An Tình không hề giống như anh ta nghĩ.
Chiến Mục Hàng không khỏi nghĩ lại, An Tình đã có thể hãm hại hai đứa trẻ như vậy thì sáu năm trước, cô ta nói Tô Thu Quỳnh giết con mình liệu có phải cũng là hãm hại không!
Dường như Chiến Mục Hàng đã vội bỏ suy nghĩ này đi ngay lập tức. Lúc ấy cảnh sát đã tìm được mảng da của An Tình trong móng tay của Tô Thu Quỳnh. Chắc chắn là Tô Thu Quỳnh đã đẩy An Tình!
Thấy video, An Tình sững sờ trợn tròn mắt, cô ta không ngờ rằng hai đứa quỷ nhỏ mới chỉ mới bốn, năm tuổi lại có thể khôn ngoan đến vậy, quay lại được cả cảnh vừa rồi cô ta la lối om sòm!
Nhan An Bảo lấy lại điện thoại trẻ con của mình, cậu bé nhìn Chiến Mục Hàng, nói từng chữ: “Cậu Chiến, bây giờ sự thật đã ở ngay trước mặt rồi, có phải người làm sai nên xin lỗi cháu và An Mỹ không?”
“Em…”
An Tình hốt hoảng, im lặng một lúc. Cô ta vẫn định dùng dáng vẻ đáng thương mà cô ta thành thạo giả vờ nhất để lừa gạt qua bài kiểm tra trước mặt Chiến Mục Hàng.
Cô ta nép vào trong ngực Chiến Mục Hàng, khóc nức nở vô cùng: “Anh Mục Hàng, em bị oan mà, em thật sự bị hãm hại, anh nhất định phải tin em! Anh Mục Hàng, em đã từng nói rồi mà, em là cô gái hiền lành nhất trên đời này, ngay cả con vật nhỏ mà em cũng không dám làm tổn thương thì sao có thể đi hãm hại người khác được chứ!”
Trước kia, mỗi khi An Tình nép vào ngực anh ta khóc lóc nức nở như vậy, Chiến Mục Hàng đều sẽ đau lòng, cảm thấy cô ta đáng thương vô cùng, còn nói vài lời nhẹ nhàng an ủi cô ta.
Nhưng vào giờ phút này, nhìn nước mắt trên mặt An Tình, anh ta chỉ cảm thấy phiền phức và ghê tởm.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại: “An Tình, em bị oan á? Video kia đã quay lại rõ ràng rồi, chẳng lẽ An Bảo và An Mỹ ép em đổ canh cá lên người mình, những lời kia cũng là hai đứa nhỏ ép em nói sao?”
Trong nháy mắt, An Tình cứng họng, cô ta sững sờ nhìn Chiến Mục Hàng, bỗng thấy thật sự không biết nên nói gì cho phải.
“An Tình, đừng tới Bán Sơn nữa.” Im lặng một lúc, Chiến Mục Hàng lại nói thêm: “Chúng ta giữ khoảng cách một thời gian đi.”
Giữ khoảng cách một thời gian sao?
An Tình siết chặt tay lại, gì mà giữ khoảng cách một thời gian? Tại sao cô ta có cảm giác rằng Chiến Mục Hàng nói những lời đó cực kì giống khúc nhạc dạo cho màn chia tay vậy?
Không, cô ta sẽ không chia tay với Chiến Mục Hàng đâu. Cô ta khó khăn lắm mới đi được đến bước này, cô ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ngăn cản việc cô ta trở thành mợ Chiến!
“Anh Mục Hàng, anh có thể để em ở lại đây được không? Lâu rồi anh chưa gặp em mà.”
“An Tình, em về trước đi!” Chiến Mục Hàng không muốn nhìn thấy An Tình nữa, vừa nghĩ đến bộ dạng ác độc nham hiểm của An Tình trong video vừa rồi, dạ dày của anh ta lại cồn cào khó chịu.
Chiến Mục Hàng nói xong liền thẳng thừng gọi điện cho tài xế. Tài xế đến mời An Tình ra ngoài, An Tình không cam lòng nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn rời đi.
Cô ta đỏ mắt nhìn mu bàn tay của mình. Anh ta cứ thế mà đuổi cô ta đi, chẳng thèm quan tâm chút nào đến vết thương của cô ta có đau hay không.
An Tình cắn răng nhìn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, hai đứa quỷ nhỏ này hại cô ta thành ra như vậy, cô ta sẽ không từ bỏ đâu!
Chiến Mục Hàng không chờ được Tô Thu Quỳnh, mà lại chờ được Hách Trung Văn, Lưu Thiên Hàn, và cả Nhan Nhã Tịnh nữa.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không cho Chiến Mục Hàng cơ hội bắt nạt Tô Thu Quỳnh nữa.
Chuyện sau này cô cũng không quản được, nhưng ít nhất là tối nay, Chiến Mục Hàng đừng mong có thể dùng hai đứa trẻ để ép Tô Thu Quỳnh phải nghe theo.
Trong khoảng thời gian này, Hách Trung Văn chủ yếu chỉ liên lạc với Nhan Nhã Tịnh qua điện thoại, giờ gặp trực tiếp, trong lòng anh ta vẫn không thể tránh khỏi áy náy.
Anh ta đã từng nói, cả đời này chỉ yêu một người phụ nữ là chị đại, muốn vì chị đại mà thủ thân như ngọc. Không ngờ say rượu phạm sai, mấy ngày trước anh ta đã tưởng Nhan Bích Loan là chị đại.
Nhưng mà có một số việc bắt buộc phải rõ ràng, nếu anh ta cứ khư khư không dám đối mặt với chị đại, vậy chẳng phải là trao cơ hội cho tên đàn ông khác có ý đồ xấu với chị đại ư!
Đã lâu không gặp Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn vô cùng muốn thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
Anh ta làm như ngó lơ sự tồn tại của Lưu Thiên Hàn. Sau khi đến khu chung cư Thiên Mệnh, anh ta lập tức tiến lên nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi nghe nói gần đây em đi xem mắt. Sao em có thể đi xem mắt được, em định bỏ rơi chồng con sao?”
Bỏ rơi chồng con…
Hách Trung Văn gán cho cô tội to quá, bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh không biết phải nói gì cho phải.
Không đợi cô lên tiếng, Hách Trung Văn lại nói tiếp: “Chị đại, em đừng đi xem mắt nữa được không? Hai bé cưng đáng yêu như thế, em nhẫn tâm để hai đứa gọi người đàn ông khác là ba sao? Có ba dượng như có mẹ kế, tôi cũng không muốn bé cưng bị ba dượng ngược đãi đâu!”
“Hách béo, tôi sẽ không xem mắt nữa.” Nhan Nhã Tịnh nghiêm túc nói.
Lần nào cô đi xem mắt cũng sẽ bị Lưu Thiên Hàn phá hỏng bằng đủ cách, chắc chắn cũng chỉ lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm mà thôi.
“Thật sao?” Hách Trung Văn hưng phấn “A” lên một tiếng: “Chị đại, tôi biết mà, em sẽ không để bé cưng gọi người khác là ba đâu! Đúng rồi chị đại, ngày mai trường mẫu giáo của bé cưng có tổ chức đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con cái, chúng ta cùng tham gia được không?”
Hách Trung Văn nghĩ thầm, đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con cái này hay đấy. Mấy cái hoạt động gia đình này có thể vun đắp tình cảm được, sau đại hội thể dục thể thao cho ba mẹ và con cái này, chị đại nhất đình sẽ đắm chìm trong sự ấm áp của gia đình mà không thể nào thoát ra được, sau đó bọn họ có thể nghiễm nhiên đến với nhau!