Nhan Nhã Tịnh đã từng nghĩ rằng Lưu Thiên Hàn không có hứng thú gì với Cung Tư Mỹ, bởi vì cô từng nhìn thấy anh gửi tin nhắn cho cô ta, rất lạnh nhạt và vô tình, như thể Cung Tư Mỹ chẳng liên quan gì tới anh cả.
Nhưng mà hôm nay cô không thể nào tiếp tục nghĩ như vậy được nữa, tối qua ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn lập tức bỏ đi.
Cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng cho dù cô không nghĩ thì trong lòng cô cũng đã rõ ràng cả rồi. Sau khi nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ, đương nhiên là anh sẽ đi tìm cô ta. Mà một người đàn ông đi tìm một người phụ nữ lúc nửa đêm, chắc chắn quan hệ giữa hai người họ không thể nào là trong sạch được.
Với lại Cung Tư Mỹ là vợ sắp cưới của anh, tháng sau hai người họ sẽ đính hôn.
Còn cô thì sao? Cùng lắm cô chỉ được coi là vợ cũ của anh thôi, hơn nữa còn là người vợ cũ chưa từng gặp mặt bao giờ thì đã ly hôn rồi.
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu cô đã quyết định không ngừng đi xem mắt, vạch rõ giới hạn với Lưu Thiên Hàn, thì việc anh đính hôn với ai, thậm chí kết hôn với ai, cũng chẳng liên quan gì tới cô cả. Nhưng cô vẫn không thể không chế được nỗi chua xót trong lòng mình.
Nếu bên cạnh đã có người phụ nữ anh yêu, sao anh còn xuất hiện trước mặt cô, bày ra dáng vẻ rất thâm tình, rất thích cô như thế?
Chẳng lẽ anh muốn trái ôm phải ấp, có vợ chưa cưới rồi mà còn muốn cô làm tình nhân của anh sao?
Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh càng cảm thấy ấm ức. Cô quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn Lưu Thiên Hàn nữa.
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói thế, Giang Kiến Huy càng thêm tự tin, kiêu ngạo hất cằm lên: “Đúng vậy, tiểu tiên nữ Nhã Tịnh không muốn làm tình nhân của cậu đâu! Lưu Cửu, cậu nên từ bỏ ý định này đi!”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh! Em rời khỏi đây cùng anh đi. Mặc dù trước đây anh hơi lông bông nhưng không có vợ chưa cưới! Chỉ cần em đồng ý chấp nhận anh, anh bảo đảm từ nay về sau sẽ chỉ có một mình em thôi!”
Nói dứt lời, Giang Kiến Huy bước lên muốn nắm tay Nhan Nhã Tịnh.
Lần này trong lòng Giang Kiến Huy đã tính toán hết cả rồi. Nếu Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn sắp đính hôn thì chắc chắn sẽ chọn một người đàn ông khác, nhất định Nhan Nhã Tịnh sẽ nắm lấy tay anh ta.
Tay anh ta còn chưa chạm vào tay Nhan Nhã Tịnh thì cơ thể anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn đá văng ra lần nữa, không chút nể nang nào.
“Giang Nhị, ai nói tôi muốn đính hôn?”
Không đợi Giang Kiến Huy trả lời, Lưu Thiên Hàn lại lạnh lùng quát: “Cút! Nếu không tôi sẽ đánh gãy chân cậu ngay lập tức!”
Lưu Thiên Hàn nói lời này không giống như đang nói giỡn, cơ thể cường tráng của Giang Kiến Huy run rẩy. Anh ta không muốn bị mất mặt trước mặt Nhan Nhã Tịnh, nhưng đối mặt với bạo lực đáng sợ như vậy thì thể diện có là gì!
Trong lòng đấu tranh dữ dội, cuối cùng Giang Kiến Huy vẫn ôm bó hoa bách hợp to đùng rời khỏi.
Hôm nay anh ta quá xui xẻo, khó khăn lắm mới sắp xếp được buổi xem mắt với tiểu tiên nữ thì lại gặp phải tên cầm thú Lưu Cửu. Lần sau anh ta nhất định phải chờ lúc Lưu Cửu không có bên cạnh thì mới hẹn hò với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh ta.
Giang Kiến Huy vừa đi, Lưu Thiên Hàn đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh. Cô không muốn thân mật với người đàn ông có vợ chưa cưới, bèn dùng sức muốn thoát khỏi tay anh.
Lưu Thiên Hàn không cho Nhan Nhã Tịnh cơ hội giãy ra, càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô hơn.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không đính hôn!”
Khựng lại một thoáng, anh lại nói tiếp: “Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc em làm tình nhân của tôi. Nhan Nhã Tịnh, em là vợ tôi.”
“Anh Lưu, anh đừng nói đùa với tôi nữa được không? Hai chúng ta vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới. Tôi chỉ muốn có cuộc sống bình thường, tìm một người đàn ông bình thường sống đến hết đời, tại sao lúc nào anh cũng không buông tha cho tôi vậy?”
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Huống chi anh còn là trưởng bối của tôi. Tôi nói rồi, tôi không thể yêu trưởng bối của mình được. Anh Lưu, xin anh hãy tha cho tôi đi!”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi không phải là trưởng bối của em, tôi là chồng em!”
Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn luôn tích chữ như vàng, nhưng hôm nay anh biết mình phải nói rõ với Nhan Nhã Tịnh. Nếu anh không khiến Nhan Nhã Tịnh vượt qua được trở ngại trong lòng mình thì cô sẽ mãi mãi không chịu chấp nhận anh.
“Nhan Nhã Tịnh, em thích tôi. Em không chịu chấp nhận tôi chỉ vì em không bước qua được giới hạn trong lòng mình phải không?”
“Tôi..”
Nhan Nhã Tịnh muốn đường đường chính chính nói với anh rằng cô không thích anh, nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn càng khẳng định trong lòng cô có anh. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi cũng thật lòng thích em, nếu hai chúng ta thật lòng thích nhau thì em nên cho tình cảm của chúng ta một cơ hội!”
Nói những lời tha thiết như vậy thực sự đã là giới hạn cực điểm của Lưu Thiên Hàn rồi. Anh chưa bao giờ nghĩ, cũng không dám nghĩ một người lạnh lùng như anh sẽ dè dặt nói chuyện với một người phụ nữ như vậy.
Cho tình cảm của bọn họ một cơ hội sao?
Nhan Nhã Tịnh không trả lời ngay, bây giờ trong lòng cô đang rất loạn.
Cô thừa nhận mình không thể bàng quan với sự đời, có thể mặc kệ ánh mắt của người khác. Cô sợ người khác sẽ chỉ vào hai đứa con của cô mà nói rằng: Người nhà bọn nó loạn luân, mẹ của tụi nó lại ở bên ông cậu của tụi nó.
Cô cũng thấy hơi tự ti, có cực kỳ cực kỳ nhiều phụ nữ si tình với anh Lưu. Mà thật ra cô thấy lo lắng, sợ rằng anh Lưu cũng không quá thích cô, cô sợ mình bị tổn thương.
Nhan Nhã Tịnh nặng nề nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi mở ra. Có lẽ năm năm trước cô bị Tô Thái An làm tổn thương, trong lòng cô đã xây lớp phòng ngự kiên cố rồi, nên đôi khi vô thức tránh né tình yêu thật sự của mình.
Nhưng con người mà, sao có thể đeo chiếc mặt nạ giả dối sống đến suốt đời được, dù thế nào cũng cần phải đối diện với trái tim mình.
Im lặng hồi lâu, Nhan Nhã Tịnh khẽ nói: “Anh Lưu, cho tôi chút thời gian đi, tôi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Có lẽ cô cần dũng cảm một lần, thử một lần mặc kệ ánh mắt của người đời, yêu đương mãnh liệt sôi trào.
Trước đây quả thật cô từng gặp phải người đàn ông cặn bã, nhưng đàn ông trên thế giới này đâu phải ai cũng tệ bạc. Cô không thể vì một lần bị rắn cắn mà cả đời sợ dây thừng được.
Lưu Thiên Hàn không tiếp tục ép buộc cô nữa, trong mắt anh tràn đầy vẻ cưng chiều khiến người ta trầm mê: “Được.”
Lần này cô không chọn cách né tránh hay xa lánh đã là sự tiến bộ rất lớn rồi. Chỉ cần anh cẩn thận, từng bước dụ dỗ, cuối cùng sẽ có một ngày cô ngoan ngoãn ngã vào lòng anh.
“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đi dạo thôi.” Giống như những cặp nam nữ yêu đương bình thường, tự do đi dạo trong đêm.
Trước kia Lưu Thiên Hàn không thèm làm những chuyện này với phụ nữ, nhưng bây giờ anh lại muốn ở bên Nhan Nhã Tịnh, cùng nhau nếm trải mọi thú vui đời thường.
Chưa đợi Nhan Nhã Tịnh từ chối, anh đã nắm tay cô bước ra ngoài quán cà phê.
Gió đêm se lạnh, nhưng lòng bàn tay của Nhan Nhã Tịnh lại bị nhiệt độ trên cơ thể Lưu Thiên Hàn làm bỏng rát.
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay cô và Lưu Thiên Hàn đang đan chặt vào nhau. Tối nay cô không buông tay anh ra, sau này cũng sẽ không.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì di động trong túi Nhan Nhã Tịnh đột nhiên vang lên, là Hách Trung Văn gọi tới, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Chị đại, xin lỗi em, tôi không chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, hai đứa bị người ta bắt cóc rồi!”