“Áaaa!”
An Trí Dũng rống lên như con lợn bị chọc tiết, người trong quán bar lập tức bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, bỗng chốc quên mất cả việc ngăn cản Nhan Nhã Tịnh.
Lần đầu Nhan Nhã Tịnh khiến người khác bị thương nặng đến vậy, trong lòng cô cũng cực kỳ sợ hãi. Nhưng đêm nay cô đã xác định không còn đường lui nữa rồi, khiến An Trí Dũng bị thương thế này, cô hề không hối hận.
An Trí Dũng đột nhiên đẩy Tô Thu Quỳnh ra, anh ta che bả vai mình lại, đôi mắt đỏ gằn nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi rống lên: “Con đàn bà khốn nạn, mày dám làm tao bị thương à! Tao xử chết mày!”
An Trí Dũng cầm một bình rượu lên lên, muốn đập mạnh vào người Nhan Nhã Tịnh, nhưng bả vai anh ta quá đau, anh ta vừa nhấc bình rượu lên, khuôn mặt đã nhíu chặt lại rồi ngồi thụp xuống dưới đất.
“Giết chết con đàn bà này cho tao! Giết chết nó!”
An Trí Dũng rống to lên với đám đàn em, dáng vẻ dữ tợn của anh ta trông không khác nào ác ma muốn ăn thịt người.
Nhan Nhã Tịnh vung vẩy bình rượu vỡ trong tay: “Đừng tới đây! Ai tới đây tôi liều mạng với người đó!”
An Trí Dũng thấy Nhan Nhã Tịnh còn dám phản kháng, anh ta tức đến nỗi thở hồng hộc. Sau khi đã đỡ hơn rồi, anh ta nhanh chóng bò lên khỏi mặt đất, túm lấy cái ghế rồi ném thẳng về phía Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng lùi về sau, khoảnh khắc cô né tránh, đám đàn em của An Trí Dũng đã nhanh chóng đoạt lấy chai rượu trong tay cô.
Thấy trong tay Nhan Nhã Tịnh đã không còn vũ khí nữa, An Trí Dũng cười gằn một tiếng đầy dữ tợn, mang theo vẻ tà ác đến từ địa ngục: “Con đàn bà khốn nạn, giờ tao xem mày còn lấy gì đấu với cậu đây nữa!”
“Đè nó xuống cho tao!”
Nghe được mệnh lệnh của An Trí Dũng, mấy tên đàn em của anh ta nhanh chóng đè chặt Nhan Nhã Tịnh dưới đất. Nhan Nhã Tịnh dồn sức ngẩng mặt lên, cô muốn phản kháng, nhưng lần này cô thật sự không có cơ hội phản kháng nữa rồi.
An Trí Dũng vừa cựa người đã động tới vết thương trên bả vai, làm anh ta đau đến nỗi khóe môi run lên.
Anh ta nhận lấy mảnh vỡ chai rượu cắm trên vai mình, tà ác thổi thổi lên chai rượu kia, sau đó bước từng bước một về phía Nhan Nhã Tịnh.
Loại người như An Trí Dũng, sĩ diện là nhất. Tối nay Nhan Nhã Tịnh khiến anh ta mất mặt như vậy, anh ta nhất định phải hành hạ cô thảm hại hơn nữa thì trong lòng anh ta mới thoải mái được.
“An Trí Dũng, anh muốn làm gì! Anh đừng làm Nhã Tịnh bị thương!”
Tô Thu Quỳnh cực kỳ lo lắng, cô sợ An Trí Dũng sẽ thật sự phát điên mà đâm bình rượu vỡ kia vào mặt Nhan Nhã Tịnh. Cô muốn ngăn cản An Trí Dũng, nhưng cô lại bị đàn em của An Trí Dũng ném sang một bên, đến bò cô cũng không bò dậy nổi.
An Trí Dũng chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, như cười như không nhìn vào khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Một gương mặt thật đẹp! Cô nói xem, nếu tôi đâm cái này vào, gương mặt này của cô, có phải sẽ càng đẹp hơn không?”
Cắm bình rượu sắc bén kia vào mặt cô…
Nói không sợ chút nào chắc chắn là nói dối. Nhưng Nhan Nhã Tịnh không muốn rụt rè trước mặt loại người như An Trí Dũng, cô nhếch môi cười mỉa, sau đó nhổ toẹt một ngụm máu vào mặt An Trí Dũng.
“Phì!”
An Trí Dũng lau máu trên mặt đi, ánh mắt hung ác của anh ta nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh: “Con khốn nạn, mày tưởng cậu đây chỉ nói suông thôi đấy à! Giờ tao sẽ cho mày nếm thử sự lợi hại của tao!”
Dứt lời, tay An Trí Dũng dùng sức, đâm mạnh bình rượu trong tay về phía mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Đừng!”
Tô Thu Quỳnh gào thét thê lương thấu tâm can, Nhan Nhã Tịnh định tiếp tục khinh thường nhìn An Trí Dũng, nhưng cuối cùng cô vẫn không có dũng khí trơ mắt nhìn mặt mình bị đâm, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cô còn tưởng mặt cô chắc chắn sẽ bị đâm đầm đìa máu. Nhưng không ngờ cơn đau trong suy nghĩ không hề tới, thậm chí trước mặt cô còn vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Nhan Nhã Tịnh nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện một con dao quân đội Thụy Sĩ rơi xuống trước mặt cô. Rõ ràng bình rượu này bị con dao Thụy Sĩ kia ném rơi.
“Là đứa nào không có mắt dám quấy nhiễu chuyện của tao?”
Tự dưng có một con dao từ trên trời rơi xuống như thế, khiến phần eo bàn tay An Trí Dũng phát đau. Liên tục mất mặt trước đám đàn em với đám bạn trác táng của mình, An Trí Dũng đã không thể nhịn được nữa rồi.
Anh ta quay ngoắt sang, cánh tay đau tới phát điên anh ta cũng mặc kệ.
Anh ta nghiến chặt răng, dữ tợn độc ác: “Cút ra đây cho tao! Xem ông đánh chết mày thế nào!”
Nếu là bình thường, An Trí Dũng nói muốn đánh chết người, đám bạn trác táng của anh ta nhất định sẽ hưng phấn nháo nhào lên, hét to vài tiếng, “cậu ba An, đánh anh ta thành cháu trai đi” gì gì đó.
Nhưng không ngờ, lúc này, sau khi anh ta nói xong những lời đó, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, mất tên bạn rượu thường ngày có quan hệ khá tốt với anh ta còn kéo tay anh ta, khẽ lắc đầu với anh ta.
An Trí Dũng tức giận, lắc lắc con khỉ gì! Cậu ta đang không cho anh ta đánh người, xem thường anh ta đúng không!
An Trí Dũng cảm thấy bản thân bị người khác xem thường, trong lòng anh ta càng giận dữ hơn, lập tức nâng chân lên, đá bay người bạn rượu này ra ngoài.
“Cút ra đây cho cậu mày! Lén lén lút lút thì anh hùng hảo hán cái nỗi gì!”
An Trí Dũng buông cổ tay áo, ra vẻ muốn đánh người: “Tối nay cậu mày sẽ khiến mày khóc không nổi nữa!”
Đám bạn của An Trí Dũng xung quanh không ngừng đánh mắt ra hiệu cho anh ta, nhưng An Trí Dũng quá tức giận, hoàn toàn không hiểu thâm ý trong mắt họ, chỉ cảm thấy tối nay liên tiếp bị chịu thiệt, anh ta nhất định phải lấy lại thể diện.
“Được, tôi đợi cậu đánh chết tôi.”
Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ uy áp vô hình khiến cả người An Trí Dũng bất giác run lên. Nghĩ tới việc mình lại run sợ vì một tên nhãi không biết từ đâu ra, An Trí Dũng tức giận đến mức sắp phát điên lên.
Anh ta hung ác lắc đầu, quệt mũi, định tra tấn người đàn ông trước mặt cho tới chết. Nhưng vừa mới ngẩng đầu, ngay khi anh ta đối diện với ánh mắt tràn đầy lửa giận của Lưu Thiên Hàn, nắm đấm mà anh ta đã vung ra, làm thế nào cũng không vung nổi lên người Lưu Thiên Hàn.
“Anh… anh Lưu…”
Vẻ mặt An Trí Dũng rạng rỡ sáng lạn, anh ta biết từ trước đến nay người anh rể tương lai Chiến Mục Hàng của anh ta có quan hệ khá tốt với Lưu Thiên Hàn. Anh ta không hiểu vì sao tối nay anh Lưu lại tới gây chuyện với anh ta nữa.
“Anh Lưu, tối nay anh tới đây mà sao không nói trước với em một tiếng thế? Để em chuẩn bị chu đáo nghênh đón anh ghé thăm.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn thâm trầm, ngày thường anh không thích tới những nơi ồn ào như quán bar, nhưng thằng nhãi Chiến Thất kia tối nay cứ nhất định đòi anh phải uống rượu cùng, anh chỉ có thể vì bạn quên mình.
Không ngờ trời xui đất khiến lại đụng phải tình cảnh này.
Nắm tay của Lưu Thiên Hàn không khỏi siết chặt lại, nếu anh đến chậm một bước, có khi cô gái nhỏ trong tim anh sẽ thật sự bị con rệp An Trí Dũng này bắt nạt tới thảm hại rồi.
Ban đầu Nhan Nhã Tịnh còn đang rất sợ hãi, nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, trái tim cô lập tức được bao bọc bởi dòng nước ấm áp vô bờ, cô biết mình sẽ không tiếp tục bị người ta bắt nạt nữa.
Cô và Tô Thu Quỳnh, đều đã an toàn rồi.
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, trong lòng An Trí Dũng bỗng thấy hơi thấp thỏm.
Nghĩ tới gì đó, anh ta vội vàng xun xoe nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, tối nay em mua hai cô em rất xinh đẹp tới đây, nếu anh thích thì cứ việc dùng!”
Dứt lời, anh ta đánh mắt ra hiệu với đám đàn em, ý bảo họ đẩy Nhan Nhã Tịnh cho anh Lưu.