Chiếc áo khoác trên người Tô Thu Quỳnh đã bị kéo xuống, khuôn mặt cô vẫn nở một nụ cười nhạt châm biếm như vậy, nhưng cho dù cô cười thế nào thì cũng không che được sự yếu đuối trong ánh mắt của mình.
Rõ ràng là Tô Thu Quỳnh không muốn nhảy trước nhiều người, cho dù cô đã từng ngồi tù, cho dù nhà họ Tô đã bị phá hủy thì Tô Thu Quỳnh vẫn có sự kiêu ngạo và cương quyết của riêng mình.
Nhưng An Trí Dũng lại dùng cả Lưu Niên để uy hiếp cô, anh ta nói nếu như cô không ngoan ngoãn chiều theo lòng anh ta thì sẽ phá hủy cả quán bar Lưu Niên.
Mặc dù An Trí Dũng là tên chơi bời vô dụng, không có nghề nghiệp gì đàng hoàng, nhưng gia đình có gia thế lớn, sau lưng anh ta còn có Chiến Mục Hàng, đúng là anh ta có cái bản lĩnh này.
Ông chủ của Lưu Niên đã từng giúp cô ấy rất nhiều việc, cô ấy cũng rất biết ơn vì Lưu Niên đã cho cô ấy một công việc, vì không muốn làm liên lụy tới Lưu Niên nên đành nhẫn nhịn chiều theo ý An Trí Dũng.
Từ trước đến giờ An Trí Dũng vẫn luôn dòm ngó tới dung mạo của Tô Thu Quỳnh, lúc trước cô là vợ của Chiến Mục Hàng, anh ta không dám ra tay, còn hiện giờ Tô Thu Quỳnh đã bị An Tình đánh bại hoàn toàn, một người phụ nữ bị chồng bỏ, lại còn từng phải đi tù, đương nhiên anh ta không có gì phải e dè.
Khó khăn lắm mới chờ được đến khi Tô Thu Quỳnh rơi xuống bùn, đêm nay An Trí Dũng nhất định phải nếm thử cho thỏa thích!
An Trí Dũng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tô Thu Quỳnh đầy ác ý, trên gương mặt miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai của anh ta xuất hiện vẻ hung ác khiến người ta khó chịu: “Tô Thu Quỳnh, đây là điệu nhảy của cô đấy à! Nhảy! Tiếp tục nhảy cho cậu đây, nếu không tối nay tôi sẽ khiến Lưu Niên này hoàn toàn biến mất!”
Tô Thu Quỳnh cụp mắt nhìn xuống, đôi mắt long lanh như thủy tinh không nhìn rõ vui giận, cô nhặt chiếc áo khoác rơi dưới đất lên, từng động tác đều mang theo sự cao quý bẩm sinh.
“An Trí Dũng, anh đừng có bắt nạt người khác quá đáng!”
An Trí Dũng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Tô Thu Quỳnh không hề chớp mắt, trong lòng anh ta ngứa ngáy, còn đang cố gắng muốn thể hiện quyền uy đàn ông của mình trước mặt đám đông.
Thấy những người tới xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, giọng nói của An Trí Dũng cao lên cả vài tông: “Tô Thu Quỳnh, tối nay tôi cứ bắt nạt cô đấy, cô làm gì được tôi chứ?”
“Lần đầu tiên tôi chạm vào phụ nữ đã từng đi tù đấy, tôi cũng muốn xem xem cô có gì khác với những người phụ nữ khác không!”
Nghe thấy câu nói không hề trong sáng của An Trí Dũng, đám đông ở đó cùng cười rộ lên.
Khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh không có thêm biểu cảm gì khác, nhưng rõ ràng là sắc mặt của cô lại nhợt nhạt thêm vài phần.
Tô Thu Quỳnh là một người rất trọng sĩ diện, cô thấy việc đến hát ở quán bar cũng không có gì. Dù sao cô cũng không trộm, không cướp, không làm gái, tự dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền. Nhưng tối hôm nay, An Trí Dũng lại từng bước từng bước dồn ép cô, khiến cô không còn đường xuống nước.
“An Trí Dũng, nhảy thì tôi có thể nhảy, nhưng muốn chạm vào tôi ấy hả? Ha, đừng có mà nằm mơ!”
Khóe môi Tô Thu Quỳnh cong lên, cô cười vừa khinh bạc vừa tự giễu, trước đây đã có lúc cô là con cưng của ông trời, là trung tâm của mọi sự chú ý. Giờ thì sao? Đến cả loại như An Trí Dũng cũng có thể dẫm đạp lên cô!
“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có mà không biết điều, ông đây bằng lòng chạm vào cô đã là nể mặt cô rồi! Nếu cô thức thời thì quỳ xuống bên cạnh ông đây, ngoan ngoãn chiều ông đi. Ừm, nhảy xong nốt điệu này rồi ông đây phải kiểm tra hàng trước!”
“Ha!” Khóe môi của Tô Thu Quỳnh vẫn giữ nguyên trạng thái nhếch lên như vậy: “An Trí Dũng, ở cùng với anh, tôi chê bẩn!”
Đám đông cười rầm rầm như sấm.
Đứng trước nhiều người như vậy mà Tô Thu Quỳnh không hề nể mặt An Trí Dũng chút nào, anh ta tức điên, giậm chân tức tối.
Anh ta giơ tay, định tát một cái thật mạnh vào mặt của Tô Thu Quỳnh, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khuynh nước khuynh thành đó, anh ta lại không ra tay được.
An Trí Dũng cắn răng: “Tô Thu Quỳnh, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Nếu cô không tiếp tục nhảy thì bây giờ tôi sẽ đập nát Lưu Niên!”
“Anh em đâu, đập!”
An Trí Dũng vẫy tay, mấy chai rượu trên chiếc bàn trước mặt bị bọn đàn em đập vỡ, khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Khóe miệng của Tô Thu Quỳnh trắng bệch, cô không muốn vì mình mà Lưu Niên bị hủy hoại. Cô ngẩng mặt lên, nhìn An Trí Dũng cùng những cặp mắt đang chờ để xem kịch kia, ánh nhìn không cao ngạo cũng chẳng tự ti.
Nhảy kiểu đó sao…
Ha!
Nhảy thì nhảy thôi, chút mặt mũi đó, cô thật sự không cần nữa.
Cho dù cô không nhảy thì mặt mũi của Tô Thu Quỳnh này cũng đã mất sạch từ lâu rồi.
Sáu năm trước, khi Chiến Mục Hàng tuyệt tình đẩy cô xuống địa ngục thì thể diện của cô đã chẳng còn gì nữa.
“Dừng lại!”
Giọng nói của Tô Thu Quỳnh không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng, đám đàn em của An Trí Dũng bất giác dừng lại hành động đập phá của mình.
Ánh mắt Tô Thu Quỳnh từ từ lướt qua gương mặt cậu chủ trác táng của An Trí Dũng, nét châm biếm ở khóe môi càng thêm rõ ràng: “Ha, không phải là anh muốn tôi nhảy sao? Được, tôi nhảy!”
Nhan Nhã Tịnh vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Thu Quỳnh bị bức ép, cô cuống quýt, lớn tiếng gọi Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, không được nhảy!”
Lúc này Tô Thu Quỳnh cũng đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt cô hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng: “Nhã Tịnh, cậu mau về đi!”
Dù sao, cái cơ thể tàn tạ này của cô có bị hủy hoại thành ra thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đã chẳng còn quan tâm, nhưng cô không muốn làm liên lụy tới Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vẫn còn cơ hội để hạnh phúc, còn cô thì không thể, đến tên cầm thú An Trí Dũng này cũng ức hiếp được cô!
An Trí Dũng quay mặt nhìn sang, cũng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, thế là bèn lôi cô sang luôn: “Lại thêm một đứa nữa tới à! Vừa hay nhảy cùng luôn đi!”
Anh ta dán sát mặt mình vào mặt Nhan Nhã Tịnh, điệu cười vô cùng ghê tởm, vươn tay ra tóm lấy Nhan Nhã Tịnh: “Tối hôm nay, cô và Tô Thu Quỳnh phải ngoan ngoãn phục vụ cậu đây!”
“Phục cái đầu nhà mày!”
Nhan Nhã Tịnh thật sự không chịu nổi cái cánh tay như heo muối của anh ta để trên quần áo của mình, cô không hề khách khí, cho An Trí Dũng luôn một cái bạt tai, sau đó còn đá thêm một cái.
Bình thường Nhan Nhã Tịnh gần như không nói tục, nhưng gã An Trí Dũng này thật sự quá kinh tởm, cô không thể nói năng nhẹ nhàng với anh ta được.
An Trí Dũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại dám đá mình, anh ta đau quá la lên oai oái: “Con đàn bà khốn nạn này, mày dám đá tao, tối nay tao sẽ xử chết mày!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn ở đây tốn nước bọt với An Trí Dũng nữa, cô lao lên sân khấu, kéo tay Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, chúng ta về thôi!”
“Muốn đi à! Đúng là nằm mơ!”
An Trí Dũng cười nham hiểm, giống như con sói hung ác chuẩn bị cắn chết bé thỏ trắng: “Anh em đâu, ngăn hai con đàn bà này lại cho tao! Hai bọn nó coi như là phúc lợi tối nay thưởng cho anh em!”
Nhan Nhã Tịnh thầm chửi An Trí Dũng một tiếng, đẩy người đàn ông phía trước mình ra rồi kéo Tô Thu Quỳnh chạy về phía trước.
Đàn em của An Trí Dũng ra tay nhanh hơn Nhan Nhã Tịnh quá nhiều, mấy người đàn ông cùng lao lên phía trước, ép cô và Tô Thu Quỳnh phải tách nhau ra rồi ấn bọn họ xuống đất.
An Trí Dũng ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, vắt chân đầy đắc ý: “Đánh gãy chân của hai con đàn bà này đi! Tao xem chúng nó còn có thể chạy được nữa không!”