“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, vừa nãy khó khăn lắm mới gần cài lại được rồi, mà bây giờ lại tiếp tục bung ra. Cô vật lộn lâu như vậy, cuối cùng tất cả cố gắng đều thành công cốc hết.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh lẳng lặng rơi một giọt nước mắt, anh Lưu đúng là hung tàn mà, tại sao anh lại nói chuyện với cô vào đúng lúc này chứ!
Hơn nữa, câu hỏi này của anh bắt cô phải trả lời như thế nào đây hả. Cô cũng không thể nói với anh là cô đang cài lại nút áo chứ!
Nhan Nhã Tịnh giả vờ ngốc, không nói lời nào, vừa nãy tai cô bay mất rồi, cô không nghe được gì hết.
Nhan Nhã Tịnh cho rằng chỉ cần cô không để ý đến Lưu Thiên Hàn thì Lưu Thiên Hàn cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện với cô. Ai ngờ giây tiếp theo, cô liền nghe được giọng nói khàn khàn của Lưu Thiên Hàn: “Nhan Nhã Tịnh, em cố ý!”
Rõ ràng là anh Lưu cho rằng vừa nãy cô cố ý quyến rũ anh.
Hiểu lầm này hơi lớn đấy.
Nhan Nhã Tịnh oan ức vô cùng, cô là người muốn duy trì khoảng cách mấy vạn dặm với anh hơn bất kỳ ai khác đấy nhé!
Nhan Nhã Tịnh không muốn bị Lưu Thiên Hàn hiểu lầm như vậy. Cô ngẫm nghĩ một lát, vẫn nên ăn ngay nói thật đi vậy: “Anh Lưu, tôi không có ý vậy đâu, vừa nãy nút áo trong bị bung ra, tôi chỉ đang cài lại thôi…”
Mất mặt quá thể đáng, không ngờ cô lại nói chuyện này với một người đàn ông. Sau khi nói những lời này, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất muốn tự cắn đứt lưỡi mình luôn cho rồi.
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, trong mắt Lưu Thiên Hàn càng thêm sâu không lường được. Nhan Nhã Tịnh vừa định nói anh không cần phải để ý đến cô, anh cứ tiếp tục lái xe cho đàng hoàng đi là được, thì bỗng nhiên anh mở cửa xe ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhan Nhã Tịnh bị động tác đột ngột này của Lưu Thiên Hàn dọa cho hết hồn, cô vội vàng dịch sang bên phải, cố gắng giữ chút khoảng cách với anh.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ, những ngày thế này mặc quần áo rất dày nên cho dù cài áo có bung ra thì cũng sẽ không bị lộ. Nhưng cài áo trong bị bung ra sẽ tạo cho con gái một cảm giác rất không an toàn, cứ như mình không mặc quần áo còn bị người khác nhìn thấy hết vậy.
“Anh Lưu, anh qua đây làm gì thế?”
Không biết có phải Lưu Thiên Hàn mở điều hòa hay không mà cô đột nhiên cảm thấy độ ấm trong cái xe thể thao này hơi cao, hít thở một hơi mà toàn là hơi nóng.
“Tôi cài giúp em!” Lưu Thiên Hàn mặt không đỏ thở không gấp, đúng tính hợp lý nói.
Nhan Nhã Tịnh không muốn, nhưng người đàn ông độc đoán này hoàn toàn không cho cô có cơ hội kháng cự. Sau khi cài lại giúp cô xong, cả hai người cứ như vừa mới hoàn thành một công trình tầm cỡ vậy, đặc biệt là Nhan Nhã Tịnh, trên trán toát ra cả mồ hôi.
Cuối cùng, không thể tiếp tục chịu đựng loại tra tấn như vừa rồi nữa, cô cuống quít ngồi dịch vào gần cửa xe, mặt xấu hổ nóng bừng lên như tôm luộc chín.
Nhan Nhã Tịnh còn chưa bình tĩnh lại được từ trong cảm giác mặt đỏ tim đập dồn dập thì môi của anh đã rơi xuống môi cô.
Nhan Nhã Tịnh lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhan Nhã Tịnh không ngừng nói trong lòng mình rằng không thể tiếp tục như vậy nữa. Cho dù cô thích anh Lưu thì cũng không thể cứ để cho anh sàm sỡ cô một cách không thể hiểu nổi thế này được.
Ngày mai còn phải đi xem mắt nữa đấy!
Nếu cô bị anh Lưu ăn sạch sẽ không còn gì nữa thì cô sẽ rất có lỗi với chồng tương lai!
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh ưỡn thẳng lưng, thẳng thừng khí khái nói: “Anh Lưu, anh buông tôi ra…”
Nhan Nhã Tịnh còn tưởng Lưu Thiên Hàn vẫn sẽ tiếp tục sỗ sàng với cô, nhưng không ngờ anh lại đột nhiên buông cô ra, ngồi nghiêm chỉnh lại: “Nhan Nhã Tịnh, ngày mai em cứ tiếp tục xem mắt nữa đi.”