Ban nãy Trịnh Kiều đã gửi ảnh và video Dương Mai bị rắn cạp nia cắn vào Facebook của cô ta. Mặc dù Facebook của cô ta chỉ có vài trăm ngàn fan thôi nhưng chuyện Dương Mai bị rắn cắn vẫn gây ra chấn động không nhỏ trên mạng.
Trong thời đại internet phát triển thế này, có thể khiến một người lên mây mây xanh, cũng có thể hoàn toàn hủy hoại một người.
Qua chuyện ở bệnh viện lần trước, Nhan Nhã Tịnh có thêm khá nhiều fan. Nhưng chuyện thả rắn ra cắn người khác quá ác độc, hình tượng của Nhan Nhã Tịnh lập tức sụp đổ.
Nhan Nhã Tịnh không phải nghệ sĩ, không quá để ý hình tượng của mình trước mặt công chúng. Nhưng cô vẫn cần mặt mũi. Cô không hi vọng hai đứa nhỏ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói đây là con của người phụ nữ độc ác thả rắn ra cắn người khác!
Dương Mai bị cắn quả thật là do cô cố ý. Nhưng nếu Dương Mai không dồn cô vào chỗ chết thì sao có thể bị gậy ông đập lưng ông như thế! Cái tội này, cô không nhận!
“Thừa nhận hành vi độc ác của tôi?”
Nhan Nhã Tịnh cười, gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh xinh đẹp như tranh không hề có chút dao động nào: “Trịnh Kiều, tôi còn không biết mình đã làm chuyện ác độc gì đấy!”
Kim châm Nhan Nhã Tịnh đâm trên người Dương Mai tuy chặn lại độc tố, khiến nó không lan tràn, giúp Dương Mai chưa chết được ngay nhưng tình trạng cũng không lạc quan.
Hơi thở cô ta mỏng manh nằm trên mặt đất: “Nhan Nhã Tịnh, cô hại tôi thảm như thế này, cô...”
Trịnh Kiều nhìn Dương Mai, tiếp tục quay tình trạng thê thảm của Dương Mai post lên Facebook. Không ít tài khoản tích V vào share video của cô ta. Trong phần bình luận, Nhan Nhã Tịnh đã bị chửi thành kẻ ác trăm năm khó gặp rồi.
Trịnh Kiều xoay người, quay thẳng camera vào mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, sao cô lại độc ác như thế! Tiểu Mai bị cô hại thành như vậy rồi, cô còn ở đây giả vờ vô tội! Để tôi nói cho cô biết cô đã làm ra chuyện ác độc gì! Cô thả rắn độc để nó cắn Tiểu Mai, đây chính là chuyện ác cô làm đấy!”
“Đây là rắn cạp nia kịch độc! Cô làm vậy là muốn hại chết Tiểu Mai đây mà! Tiểu Mai đã rộng lượng không truy cứu cô trước pháp luật, Tiểu Mai đã khoan dung với cô như thế, sao cô còn không xin lỗi Tiểu Mai đi? Nhan Nhã Tịnh, Tiểu Mai sắp chết rồi, cô là kẻ đầu sỏ hại cô ấy thảm như vậy, nếu cô còn chút lương tâm thì mau xin lỗi cô ấy đi!”
Tôn Lệ biết Trịnh Kiều đã phát video lên Facebook nên bèn theo dõi sát sao tình hình trên mạng.
Nhan Nhã Tịnh thực sự đang bị mọi người mắng vô cùng thê thảm.
Gần như tất cả cư dân mạng đều đang mắng Nhan Nhã Tịnh ác độc.
Cũng có mấy người không tin Nhan Nhã Tịnh là loại người đó. Dù sao lần trước ở bệnh viện Nhan Nhã Tịnh nhìn như đầu sỏ hại chết người khác, nhưng cuối cùng chứng minh Nhan Nhã Tịnh là người bị hại. Ai mà biết được lần này Nhan Nhã Tịnh có bị người ta hãm hại hay không.
Mấy người nói đỡ cho Nhan Nhã Tịnh đều bị fan của Dương Mai điên cuồng mắng chửi.
Trong lòng fan, thần tượng của bọn họ hoàn mỹ vô cùng, không cho phép người khác xúc phạm dù chỉ một chút. Thần tượng của bọn họ sắp chết luôn rồi, chẳng lẽ lại lấy cả mạng mình ra để hãm hại Nhan Nhã Tịnh?
Dần dần, tiếng nói của những người bênh vực Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng nhỏ. Phần bình luận đều là bình luận yêu cầu Nhan Nhã Tịnh xin lỗi, Nhan Nhã Tịnh sám hối, Nhan Nhã Tịnh nhận tội.
Tôn Lệ lo lắng nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Bác sĩ Diệp, chuyện này đã bị phát lên mạng rồi. Tình hình trên mạng không có lợi cho cô chút nào. Nếu cô thực sự trong sạch thì không thể để cư dân mạng tiếp tục hiểu lầm cô được.”
Đã đến lúc này rồi mà Tôn Lệ vẫn nói giúp cô, Nhan Nhã Tịnh thực sự vô cùng cảm kích. Cô biết nếu để đám Nhan Vũ Trúc dắt mũi cư dân mạng thì chắc chắn sẽ trở thành con chuột chui lủi trên đường phố. Nhưng Nhan Nhã Tịnh cô quang minh lỗi lạc, không làm nổi con chuột chui lủi trên đường phố đó đâu!
Đối với thái độ của Tôn Lệ, trong lòng Trịnh Kiều rất khó chịu. Nhưng Tôn Lệ là nhà sản xuất, thân phận của Tôn Lệ như vậy, cô ta cũng không dám bất kính với Tôn Lệ, chỉ đành trút hết sự tức giận lên người Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh, mau xin lỗi Tiểu Mai đi! Hiện giờ xe cứu thương vẫn chưa tới, tình trạng của Tiểu Mai tệ như vậy, lẽ nào cô muốn để cô ấy chết rồi cũng không nghe được lời xin lỗi của cô ư!”
“Tiểu Mai, em phải kiên cường lên! Em không được chết! Mọi người đều đang cố gắng vì em!”
“Nhan Nhã Tịnh, sao cô lại hại tôi như thế?” Dương Mai khàn giọng lên án. Mồ hôi trên trán cô ta thi nhau túa ra: “A! Đau quá! Tôi khó chịu quá...”
Nói xong câu này, người Dương Mai bắt đầu co giật liên tục.
Fan Dương Mai thấy tình hình thê thảm của thần tượng qua video cũng đau lòng không thôi, không ngừng gào lên bắt Nhan Nhã Tịnh xin lỗi, còn có không ít người đòi báo cảnh sát, muốn để Nhan Nhã Tịnh đi tù mọt gông.
Trịnh Kiều thấy bình luận trên mạng đều đang ngả về một hướng liền đắc ý nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ mọi người đều yêu cầu cô xin lỗi Tiểu Mai, chẳng lẽ cô chết cũng không biết hối cải?”
Nhan Nhã Tịnh hờ hững cười một tiếng, nhìn Trịnh Kiều như nhìn tên hề nhảy nhót: “Trịnh Kiều, diễn lố quá thì không hay nữa đâu. Tôi không làm sai chuyện gì, sao tôi lại phải xin lỗi Dương Mai?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô quá đáng! Mọi người đều thấy chính cô là người thả rắn độc ra cắn Dương Mai. Cô vẫn còn mặt dày đến chết cũng không thừa nhận à!” Cao Trúc giận đến mức không kìm nổi, hét về phía Nhan Nhã Tịnh.
“Mọi người ấy hả? Mọi người nào?” Tầm mắt Nhan Nhã Tịnh từ từ rơi xuống người Dương Mai và người đàn ông mặc trang phục nhân viên phục vụ kia: “Mọi người mà cô nói là chỉ Dương Mai và cái người giả làm phục vụ này sao?”
Dừng một chốc, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Hình như phòng của Dương Mai là ở trên tầng nhỉ? Ồ, tôi lại đang rất tò mò đấy, nửa đêm canh ba, sao Dương Mai và cái người kẻ giả làm người phục vụ này lại lén la lén lút núp ở bên ngoài phòng của tôi thế!”
“À, là tôi thả rắn độc cắn Dương Mai, là tôi ép Dương Mai phải lén la lén lút trốn ở ngoài phòng mình để thả rắn độc ra cắn cô ta!”
Nghe xong câu này của Nhan Nhã Tịnh, không ít người lúc này mới nhận ra. Đúng vậy, hiện giờ mọi người đang tụ tập trước cửa phòng Nhan Nhã Tịnh, còn phòng của Dương Mai đúng là ở trên tầng.
Dù Nhan Nhã Tịnh muốn thả rắn cắn Dương Mai thì cũng phải thả trước của phòng Dương Mai chứ không phải thả trước cửa phòng mình.
Chuyện này có vẻ không đơn giản.
Bây giờ Trịnh Kiều chỉ muốn nhanh chóng khiến Nhan Nhã Tịnh ngã ngựa rồi nhận lấy những lợi ích mà Nhan Vũ Trúc đã hứa cho cô ta thôi. Cô ta không hề cẩn thận suy nghĩ về thâm ý trong lời nói của Nhan Nhã Tịnh. Nghe Nhan Nhã Tịnh nói cô thả rắn cắn Dương Mai, cô ta lập tức kích động nói: “Mọi người nghe thấy chưa? Nhan Nhã Tịnh thừa nhận rồi, là cô ta thả rắn cắn Tiểu Mai của chúng ta!’
“Nhan Nhã Tịnh, sao cô lại có thể độc ác đến thế. Cô hại Tiểu Mai biến thành bộ dạng gì rồi, hôm nay cô nhất định phải cho Tiểu Tuyết của chúng tôi một câu công bằng ngay trước mặt mọi người ở đây, ngay trước mặt tất cả mọi người!”
Trịnh Kiều còn tưởng sau câu này của cô ta, trong đoàn làm phim sẽ có rất nhiều người hùa theo cô ta, yêu cầu Nhan Nhã Tịnh phải xin lỗi. Nào ngờ đâu, cô ta vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều nhìn cô ta như một kẻ ngốc.
Tôn Lệ cau mày, đánh mắt nhìn Dương Mai đang co giật trên đất: “Dương Mai, đêm hôm khuya khoắt cô không ở yên trong phòng mình đi, đến phòng bác sĩ Diệp làm gì? Hơn nữa, người đàn ông bên cạnh cô có thật sự là phục vụ của khách sạn không?”