Mấy tin nhắn liên tiếp đều do Cao Bắc Vinh gửi tới.
Ban đầu Cao Bắc Vinh nhắn tin: “Lưu Cửu, tôi biết chắc cậu không ngốc đến mức không biết nên cùng phụ nữ ấy ấy thế nào đâu, nhưng đảm bảo cậu quá bảo thủ, sẽ không được phụ nữ thích.”
“Khà khà, phụ nữ đều thích các loại tư thế đa dạng, cho cậu xem mấy cái này!”
Cao Bắc Vinh nhắn đến đây, sau đó là một loạt hình ảnh.
Không sao nhìn nổi.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy lúc này chiếc di động trong tay cô không khác nào củ khoai lang bỏng giãy. Cô rất muốn ném di động sang một bên, nhưng cô vẫn phải gọi cho Nhan An Bảo nữa. Vậy là cô đành cắn răng kiên trì, thoát khỏi khung trò chuyện của Lưu Thiên Hàn.
Cũng không biết do trong lòng Nhan Nhã Tịnh rối loạn quá hay vì Cao Bắc Vinh gửi ảnh thường xuyên quá, màn hình cứ thế trượt liên tục, cô bỗng chốc không thoát được khung trò chuyện, chỉ có thể nhìn Cao Bắc Vinh liên tục gửi ảnh.
Cao Bắc Vinh đúng là gửi đến phát nghiện, gửi ảnh cứ như bắn pháo liên hoàn, nối liền không dứt.
Không được, cô tuyệt đối không thể để anh Lưu nhìn thấy mấy tấm ảnh này được!
Anh Lưu vốn đã có ý tưởng kia với cô rồi, nếu lại để anh ấy nhìn thấy mấy tấm ảnh này, hai người còn có thể thuần khiết ở chung mới là lạ!
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh quyết định lặng lẽ xóa sạch ảnh chụp Lưu Thiên Hàn nhận được, đang định ra tay thì Cao Bắc Vinh lại nhắn thêm một tin.
“Thế nào Lưu Cửu? Ảnh tôi gửi ổn áp phải không? Đảm bảo chị dâu Cửu sẽ quyết một lòng một dạ với cậu!”
Quyết một lòng một dạ?
Nhan Nhã Tịnh run cả người, cực kì muốn nắm đầu Cao Bắc Vinh mà nện xuống đất, tiện thể nện bay đống bã đậu trong đầu anh ta luôn.
Ban đầu Nhan Nhã Tịnh định lén xóa sạch đống ảnh chụp này, nhưng ngẫm lại, với tính tình của Cao Bắc Vinh thì nhất định gửi ảnh này cho Lưu Thiên Hàn xong sẽ truy hỏi đủ kiểu. Nếu giờ cô xóa, anh Lưu nhất định sẽ biết.
Nhan Nhã Tịnh lẳng lặng thoát khung trò chuyện của Lưu Thiên Hàn. Thôi bỏ đi, cô cứ nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy gì đi vậy.
Nhan Nhã Tịnh không suy nghĩ miên man nữa, cô sợ hai con và Tô Thu Quỳnh không tìm thấy mình sẽ lo lắng, vội vàng gọi vào số của Nhan An Bảo.
Gần như là có người bắt máy ngay lập tức, Nhan Nhã Tịnh hắng giọng: “An Bảo, tối qua mẹ có việc gấp ở bệnh viện nên mới không về nhà. An Bảo, con và An Mỹ có ngoan ngoãn nghe lời dì Thu Quỳnh không đấy?”
Nhan An Bảo nhìn thoáng qua số báo trên màn hình di động, khóe môi giật giật, những giọng nói vẫn bình tĩnh không chút phập phồng: “Mẹ ạ, con với An Mỹ đều ngoan lắm.”
“Mẹ, sau này mẹ không về nhà ngủ thì phải gọi cho con nha, nếu không bọn con sẽ lo lắng lắm đấy.”
Nghe Nhan An Bảo nói xong, trong lòng Nhan Nhã Tịnh áy náy vô cùng, bé cưng nhà cô quan tâm cô như vậy, thế mà cô còn nói dối bọn chúng.
Nhưng không nói dối thì cô còn có thể nói thế nào? Cũng đâu thể nói với bọn họ đêm qua cô suýt bị Tô Thái An ức hiếp rồi giết chết, hiện tại lại bị Lưu Thiên Hàn mang về nhà chứ?
Trầm ngâm mất một thoáng, Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định nói dối thiện chí đến cùng: “Sau này sẽ không thế nữa, lần sau mẹ mà bận việc thì nhất định sẽ gọi điện về cho các con trước.”
“An Bảo, mấy ngày này mẹ phải đi công tác, con và An Mỹ ngoan nhé, nghe lời dì Thu Quỳnh, chờ mẹ về sẽ đưa hai đứa đi ăn món ngon!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn ở lại chỗ của Lưu Thiên Hàn chút nào, nhưng nếu giờ cô thương tích đầy mình về tới chung cư thì chắc chắn sẽ dọa hái đứa nhỏ sợ hãi. Cô vẫn nên chờ cho vết thương trên người đỡ hơn, nhìn không quá rõ rồi hẵng trở lại.
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, qua một lúc lâu Nhan An Bảo không đáp lại.
Nhan Nhã Tịnh còn tưởng Nhan An Bảo không nói lời nào là vì không nỡ để cô đi công tác. Dù sao bao năm qua, ba mẹ con cô gần như chưa bao giờ chia cách.
Ai ngờ, Nhan An Bảo trầm mặc một lát rồi nói: “Mẹ, trẻ con không được phép nói dối, mà người lớn nói dối cũng là không đúng.”
Nhan Nhã Tịnh sững người, cô tự nhận lời nói dối của mình không có lấy một kẽ hở, sao nhóc con Nhan An Bảo này có thể biết cô đang nói dối?
Cô không muốn để Nhan An Bảo cảm thấy mình là người mẹ thích nói dối, vội vàng muốn nói gì đó vãn hồi hình tượng. Nhưng cô còn chưa nói ra miệng đã nghe Nhan An Bảo nói tiếp: “Mẹ, giờ mẹ đang ở cùng với ông cậu đúng không?”
“Sao con biết?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi.
Nhan An Bảo lẳng lặng nguýt mắt, chỉ số thông minh của phụ nữ đang yêu đúng là ngày càng thấp: “Mẹ, mẹ đang dùng di động của ông cậu.”
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu đánh mắt nhìn chiếc di động trong tay, đúng là cô dùng di động của Lưu Thiên Hàn gọi cho Nhan An Bảo. Cô cho rằng Nhan An Bảo không phát hiện ra, ai ngờ nhóc con lại lưu số của Lưu Thiên Hàn.
Tuy Nhan An Bảo không nói rõ nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm giác được rất rõ ràng, chỉ số thông minh của cô bị bé cưng nhà mình khinh bỉ.
Nhan Nhã Tịnh không muốn để Nhan An Bảo hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lưu Thiên Hàn, vội vàng giải thích: “An Bảo, di động của mẹ hỏng rồi, đúng lúc gặp anh Lưu nên mới mượn di động của anh ấy...”
“Mẹ, lời này của mẹ chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi, con đã bốn tuổi rưỡi rồi.” Nhan An Bảo nghiêm túc nói, cậu bé đã là đáng nam nhi nhỏ rồi, còn lâu mới dễ bị lừa như thế!
Nhan Nhã Tịnh: “...”
Nhan Nhã Tịnh thật sự không biết nên tiếp tục nói dối thế nào với cậu con trai ranh ma nhà mình nữa.
Nhan An Mỹ lấy di động của Nhan An Bảo qua, giọng giòn tan: “Mẹ, An Mỹ cũng không phải trẻ con ba tuổi, An Mỹ cũng biết mẹ và ông cậu ở cùng nhau. Mẹ yên tâm đi, con và anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì Thu Quỳnh, sẽ không quấy rầy mẹ và ông cậu hẹn hò đâu ạ.”
Hẹn hò?
Cô muốn hẹn hò với anh Lưu hồi nào?
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt thanh minh: “Không phải mẹ hẹn hò với anh Lưu, mẹ...”
“Con biết, mẹ đang sinh em bé với ông cậu.” Nhan An Mỹ vô cùng tự đắc: “Mẹ cứ yên tâm đi, An Mỹ sẽ thương em trai em gái. An Mỹ sẽ làm một người chị tốt.”
Nhan Nhã Tịnh: “...” Cô muốn sinh em bé với anh Lưu hồi nào?
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình càng bôi càng đen.
Cô quyết định không nên nói linh tinh với hai đứa trẻ này nữa, gọi cho Tô Thu Quỳnh trước, dặn cô ấy tiếp tục chăm sóc hai đứa giúp cô.
Ai ngờ, giây tiếp theo đã nghe Tô Thu Quỳnh cầm lấy di động của Nhan An Bảo: “Nhã Tịnh cưng, mình ủng hộ cậu đến với anh Lưu! Chinh phục anh ấy, biến anh ấy thành nô lệ!”
Giọng Tô Thu Quỳnh oang oang, chấn động đến mức cơ thể nho nhỏ của Nhan Nhã Tịnh run lên. Nhan Nhã Tịnh chợt cảm thấy có gì đó sai sai, vừa quay đầu sang lập tức bắt gặp đôi mắt sáng quắc của Lưu Thiên Hàn đang nhìn cô chằm chằm.
“Em muốn chinh phục tôi, biến tôi thành nô lệ?”