Nhan Nhã Tịnh cả kinh, cô không thể ngờ những người này lại muốn sử dụng vũ lực.
Màn hãm hại này rất tục tĩu, nhưng Nhan Nhã Tịnh phải thừa nhận rằng chiêu này cũng thật độc.
Trên mạng có rất nhiều video quay cảnh người vợ đánh đập bồ nhí dã man, trong video, không ít nhân tình bị người vợ vừa xé quần áo vừa túm tóc, đánh cho vô cùng thê thảm. Nếu như cô cũng bị những người này lột quần áo, đánh đập dã man, sau đó đăng lên mạng thì thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhan Vũ Trúc làm thế này là muốn cô đi vào chỗ chết!
“Hồ ly tinh thối tha không biết xấu hổ! Đánh chết con bồ nhí! Đánh chết mày!” Người phụ nữ kia nói xong, bắt đầu tiến lên nắm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh không muốn đánh người, nhưng bây giờ tình thế bức bách, cô cũng không thể mặc cho một đám phụ nữ chanh chua hoành hành ngang ngược trước mặt mình được.
Lưu Thiên Hàn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, đôi chân dài thẳng tắp bước tới. Anh còn chưa đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh thì cơ thể béo tròn của người phụ nữ kia đã bị ném mạnh xuống đất.
“Ôi giời ơi!” Người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Đứa nào đẩy tao? Bà đây liều mạng với mày!”
Hách Trung Văn rảo bước lên trước, chặn trước mặt Nhan Nhã Tịnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mình: “Ôi chao ơi, nhiều dầu quá đấy!”
“Là mày? Thằng ranh con kia, mày dám đẩy tao à? Xem tao có đánh chết mày không!”
Người phụ nữ kia vẫy tay gọi trợ thủ của mình: “Các chị em, hôm nay chúng ta phải cho thằng ranh con tóc vàng này biết thế nào là lễ độ!”
Ranh con tóc vàng?
Hách Trung Văn vuốt tóc mình. Tóc anh ta đúng là màu vàng, nhưng gọi là thằng ranh con tóc vàng có vẻ hơi khó nghe đấy.
Anh ta không thèm đánh phụ nữ, nhưng nếu những người phụ nữ này dám bắt nạt chị đại của anh ta thì anh ta sẽ không ngại ra tay.
Người phụ nữ kia gào mãi mà đám trợ thủ không dám tiến lên, cô ta tức tối giậm chân thình thịch, vừa định nói gì đó thì một trong những chị em tốt đã run lẩy bẩy kéo cánh tay cô ta lại: “Vũ Điệp, hình... hình như cậu ta là cậu Hách...”
“Tôi quan tâm nó là cậu Hách hay cậu Dịch làm quái gì? Nó giúp con hồ ly tinh này thì hôm nay tôi cho nó chết!” Nói xong, cô ta tiếp tục nhào về phía Hách Trung Văn.
Bùi Bảo Bình giơ tay ra túm lấy cánh tay của người phụ nữ kia, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tươi cười rạng rỡ: “Cậu Hách, sao... sao cậu lại tới đây thế?”
“Làm sao? Bệnh viện nhà tôi, tôi không thể đến chắc?” Hách Trung Văn che chở Nhan Nhã Tịnh trong lòng mình rõ ràng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, nhưng vẻ uy nghiêm vô hình tỏa ra trên người anh ta lại đè ép những người kia đến mức không thở nổi.
“Được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi!” Bùi Bảo Bình cười đến mức miệng cũng bị chuột rút: “Cậu Hách à, cậu và Nhã Tịnh...”
“Cái gì mà Nhã Tịnh? Đây là chị… là vợ tôi!” Hách Trung Văn ôm Nhan Nhã Tịnh càng chặt hơn, anh ta nheo mắt lại, nhìn Lý Tùng mặt đang tát mét: “Anh nói vợ tôi quyến rũ anh? Ha! Chuyện cười lố bịch gì vậy! Vợ tôi đã có được một người đàn ông như tôi rồi mà còn để mắt tới anh nữa sao?”
Nghe Hách Trung Văn nói như vậy, mọi người xung quanh bất giác so sánh Hách Trung Văn và Lý Tùng. Tất cả đều nhất trí cho rằng, dù có mù đi chăng nữa thì phụ nữ thà sờ bắp tay của cậu Hách cũng không muốn dính dầu mỡ trên người Lý Tùng.
Nghĩ thôi cũng biết đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh bị đôi vợ chồng không biết xấu hổ này hãm hại.
“Ba! Mẹ!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nối gót nhau xông tới. Nhan An Bảo quan sát Nhan Nhã Tịnh một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn Nhan Nhã Tịnh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhan An Mỹ ngưỡng mộ nhìn Hách Trung Văn: “Ba ơi ba đẹp trai quá! Năng lực bạn trai level max luôn đó nha!”
Lại được bé cưng khen ngợi. Vui thật!
Lòng Hách Trung Văn như nhũn ra, anh ta bế Nhan An Mỹ như đang nâng kho báu: “Đẹp trai không, đẹp trai không? Ba còn có thể đẹp trai hơn nữa cơ!”
Ấu Trĩ.
Nhan An Bảo thầm lầu bầu trong lòng, nhưng đôi môi kiêu ngạo lại không khống chế được mà giương lên.
“Ôi trời ơi, hai đứa bé này đáng yêu quá!”
“Đúng vậy. Cả nhà này đều đẹp hết nấc, có thể debut luôn cũng được”
“Đôi vợ chồng kia mặt dày quá! Ăn vạ cũng chẳng ai như vậy. Không tự tiểu ra mà soi lại xem mình là cái giống gì. Mợ chủ Hách nhà người ta làm sao có thể để mắt tới con lợn béo kia được chứ!”
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, gương mặt thô ráp đen đúa của Vũ Điệp lập tức biến thành màu gan heo bị sung huyết. Cô ta có chậm tiêu đến mấy thì bây giờ cũng đã biết Hách Trung Văn là cậu chủ của nhà họ Hách danh tiếng lẫy lừng.
Nhà họ Hách cũng đã đủ làm người khác giật mình rồi, nhà họ Lưu sau lưng nhà họ Hách lại càng làm người ta kinh hãi hơn.
Vũ Điệp run lẩy bẩy, nhào thẳng tới bên chân Nhan Nhã Tịnh: “Mợ Hách à, tôi sai rồi. Tôi có mắt mà không biết Thái Sơn. Tôi đáng chết! Tôi đáng chết!”
Nói xong, Vũ Điệp giơ tay ra vả mặt mình đôm đốp.
Nhan Nhã Tịnh không thích ỷ thế hiếp người, nhưng từ trước tới giờ cô cũng không phải là người hiền lành gì, cô lạnh lùng liếc nhìn Vũ Điệp: “Không phải chị nói tôi quyến rũ chồng của chị sao? Chị sai ở chỗ nào thế?”
“Không, không phải như vậy!” Xuân Hoa ra sức lắc đầu: “Cô không quyến rũ chồng tôi, là tôi nói bậy. Có người nặc danh cho tôi một khoản tiền, bảo tôi hãm hại cô...”
Bầu không khí trở nên xôn xao. Mợ Hách thực sự bị người ta hãm hại.
Oan khuất đã được rửa sạch, Nhan Nhã Tịnh biết khi nào nên dừng lại. Lý Tùng thấy Nhan Nhã Tịnh không truy cứu nữa liền vội vàng lôi kéo vợ mình cúp đuôi cuốn xéo.
Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh dừng lại trên người Bùi Bảo Bình: “Chủ nhiệm Bùi, bây giờ tôi có nên đi làm thủ tục nghỉ việc không?”
Đầu Bùi Bảo Bình lắc đến mức gần như gãy cổ: “Nhã Tịnh, cô nói cái gì vậy chứ? Ở đây chúng tôi cần người nhân tài ưu tú như cô. Sao cô có thể từ chức được?”
Khóe môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy: “Nhưng rõ ràng vừa rồi chủ nhiệm Bùi nói...”
“Ôi trời! Là hiểu lầm đó mà. Đều là hiểu lầm cả thôi!” Bùi Bảo Bình cười nịnh hót: “Nhã Tịnh, sau này chúng ta phải học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Nhan Nhã Tịnh vô cùng chướng mắt cái dáng vẻ ton hót nịnh nọt này của Bùi Bảo Bình, nhưng bây giờ cô không có chứng cứ Bùi Bảo Bình và Nhan Vũ Trúc cấu kết với nhau làm chuyện xấu, cũng không thể thật sự làm gì ông ta.
Thấy Hách Trung Văn lại định ôm mình, Nhan Nhã Tịnh vội vàng vùng ra khỏi vòng tay anh ta: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”
Nhan Nhã Tịnh quyết định, có một số lời nhất định phải nói rõ ràng với Hách Trung Văn. Cho dù anh ta là ba của An Bảo và An Mỹ nhưng họ cũng không phải là vợ chồng hay người yêu, cần phải tránh tiếp xúc thân mật quá mức.
“Đến đón em về nhà!” Hách Trung Văn cười tủm tỉm nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi đã chuyển hết đồ đạc của em và hai bé con qua rồi. Tối nay ba mẹ con có thể đến chỗ tôi ở!”
Nhan Nhã Tịnh trợn tròn mắt, cô nói sẽ đến chỗ Hách Trung Văn ở khi nào?
Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Hách Trung Văn lại nói tiếp: “Chị đại, tôi đã mua đồ để ăn lẩu rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn lẩu được không?”
“Ơ cậu nhỏ, sao cậu cũng ở đây? Tối nay có muốn cùng nhau ăn lẩu không?”
Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh đứng bên cạnh Hách Trung Văn, còn cả hai đứa nhỏ vây quanh Hách Trung Văn, không hiểu sao lồng ngực lại thấy chua xót, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh thốt ra một tiếng: “Ừ!”
“Hả?” Hách Trung Văn sửng sốt, anh ta chỉ hỏi khách sáo vậy thôi, mà không ngờ cậu nhỏ lại coi là thật!
Đêm nay anh ta còn định nhân cơ hội dồn chị đại vào tường, dồn lên xe dồn lên giường nữa cơ mà. Nghe nói con gái bây giờ thích nhất là mấy kiểu dồn ép. Cậu nhỏ đi theo thì anh ta không dồn nổi!
Từ trước đến nay Hách Trung Văn luôn kính nể ông cậu nhỏ được coi là kỳ tài kinh doanh này. Đương nhiên anh ta không dám nói không cho Lưu Thiên Hàn đi, cười rung cả người: “Cậu nhỏ đồng ý ăn cùng thì tuyệt vời quá rồi! Bữa lẩu tối nay nhất định sẽ ngon lắm đây, cực kỳ ngon luôn.”
Hách Trung Văn đang định nói gì đó tiếp thì điện thoại di động của anh ta chợt đổ chuông.
Là mẹ của anh ta – Lưu Diễm Mai gọi tới.
Giọng nói của Lưu Diễm Mai như thiêu như đốt, như muốn làm thủng màng nhĩ của Hách Trung Văn: “Thằng ranh con kia, cô gái mà con gây họa ở khách sạn năm năm trước mang theo đứa con tìm tới cửa rồi. Con tự xem làm thế nào đi!”