Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 4 - Chương 40: Du nhàn tự tại



Minh Hi lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, mặc cho tiểu thái giám bên cạnh đấm chân bóp vai. Há miệng ăn hết trái cây cung nữ đưa đến bên miệng mình, thoải mái nhắm mắt lại.

“Bệ hạ, liên quan tới chúng ta…” Chu Sùng Văn nhìn Minh đế rất nhàn nhã trước mặt, mở miệng hỏi. Bọn họ đến Minh Hạo đã ba ngày rồi, Minh Đế vẫn một mực không có đưa ra thái độ rõ ràng. Hôm qua nhận được mật báo Khánh Nguyên bên kia đã lâm vào trạng thái vô cùng lo lắng, bọn họ hiện tại cần gấp viện trợ của Minh Hạo.

“Chu đại nhân, bổn vương muốn hỏi ngươi một chuyện.” Minh Hi mở mắt, tự tiếu phi tiếu hỏi.

“Bệ hạ mời nói!”

Minh Hi nằm ở trên ghế di dời thân thể. “Nghe nói Khánh Nguyên các ngươi đã từng dùng một ‘công tử’ hoàng đế quý quốc sủng ái nhất đổi được mười vạn đại quân Thích Lặc án binh bất động ở quan ngoại. Vậy bây giờ…” Minh Hi chăm chú nhìn chằm chằm Chu Sùng Văn khuôn mặt tái mét. “Quý quốc suy nghĩ xem nên dùng người nào để đổi lấy Minh Hạo ta xuất binh tương trợ.”

“Bệ hạ…” Chu Sùng Văn bị Minh Hi làm cho nghẹn nói không ra lời. “Bệ hạ mong muốn chúng ta làm cái gì.”

“Cũng không có gì ghê ghớm. Trên thế giới này không có cái gì mua bán mà không trả tiền!” Minh hi vẫy lui cung nữ thái giám hầu hạ mình. Nghe nói bệ hạ các ngươi rất sủng ái thái tử của hắn. Bổn vương lại nghe nói thái tử quý quốc thông minh khả ái, nghĩ đến hoàng nhi ta bên cạnh còn thiếu một thư đồng, chẳng biết nhị vị thấy thế nào.”

Thật căn bản là…Chu Sùng Văn và Lý Lăng Tiêu siết chặt nắm tay. Để đường đường là thái tử một nước làm thư đồng, cái này căn bản là cố ý vũ nhục. “Bệ hạ biết rõ Khánh Nguyên ta sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lý này, vì sao còn phải đưa ra!” Chu Sùng Văn nhìn Minh Hi nói. Đây thật sự là Minh đế ôn văn nhĩ nhã đứng đầu sáu nước sao? Vì sao hắn cảm thấy người này nơi chốn chĩa vào bọn họ. (ôn văn nhĩ nhã: nho nhã, dịu dàng)

“Vì sao không thể đưa ra?” Minh Hi ngồi dậy. “Mấy nước khác nhưng là cũng đem hoàng tử sủng ái nhất đưa tới, vì sao Khánh Nguyên ngươi lại không được. Bọn họ cũng là thỉnh cầu bổn vương xuất binh tấn công Khánh Nguyên. Các ngươi có thể đem ‘công tử’ được sủng ái nhất đưa cho một Thích Lặc vương tử ‘giả’ làm nam sủng, mà không thể để cho thái tử của các ngươi làm thư đồng cho thái tử Minh Hạo ta? Vậy thì các ngươi cho là thái tử Minh Hạo ta còn không bằng một người không rõ nguồn gốc? Bản vương rất là nghi ngờ thành ý của các ngươi, xem ra chúng ta không cần nói nữa rồi!” Chuẩn bị rời đi.

“Bệ hạ, xin hãy nghe tại hạ nói một câu!” Lý Lăng Tiêu tiến lên ngăn lại Minh Hi muốn rời đi. “Yêu cầu của bệ hạ làm thần tử chúng ta không có quyền quyết định, cũng không có gan này! Hơn nữa, chẳng lẽ Minh đế thật sự muốn mặc kệ những tiểu quốc này làm loạn sao? Lần này nếu không cho bọn họ một bài học, khó bảo toàn bọn họ sẽ không đem Minh Hạo làm mục tiêu kế tiếp!”

Nghe Lý Lăng Tiêu nói, Minh Hi cười nói: “Lý tướng quân, bổn vương thật sự nghĩ không ra lý do giúp Khánh Nguyên các ngươi. Minh Hạo ta có thể ở lúc các ngươi lưỡng bại câu thượng, sẽ xuất binh một lần tiêu diệt hết các ngươi, không phải sao?”

“Bệ hạ sẽ không làm như thế!” Lý Lăng Tiêu ngẩng đầu lên. “Nếu như Khánh Nguyên  xảy ra chuyện, vậy cân bằng trên đại lục sẽ lộn xộn, ngọn lửa chiến tranh sẽ lan khắp đại lục này, tin rằng đây cũng không phải là điều Minh đế muốn nhìn thấy.”

“Lý tướng quân không cần nói nữa, bổn vương vẫn là câu nói kia, đưa thái tử quý quốc tới, mọi thứ đều dễ nói! Nếu không chúng ta vẫn cứ dây dưa như thế này!” Cắt ngang lời Chu Sùng văn muốn nói. “Chu đại nhân, không nên cùng bổn vương nói cái gì không dám làm chủ. Ngay cả chuyện giả truyền thánh chỉ các ngươi cũng làm, cũng không thiếu lần này!”

Hắn làm sao biết! Lý Lăng Tiêu và Chu Sùng Văn lùi về phía sau một bước, trợn to hai mắt nhìn Minh Hi.

“Ta thật là bội phục quân chủ quý quốc rộng lượng, chỉ là thu lại thực quyền, nếu như đổi lại là bổn vương…” Lắc lắc đầu, “Các ngươi không cần nhìn ta như vậy, thiên hạ này vốn cũng không có bức tường không thông gió.” (bức tường không thông gió: ý nói không có tin tức nào mà không bị lộ.)

“Bệ hạ…bệ hạ…không xong rồi…không xong rồi!” Thiếp thân tiểu thái giám bên người Minh Hi té ngã xông vào. “bệ hạ…ngươi…nhanh đi…nhanh đi…”

“Đậu Tử à, đem đầu lưỡi thuận lại rồi nói chuyện!” Minh Hi giúp tiểu thái giám vuốt vuốt lưng, ý xấu nói: “Nếu như ngươi còn mao mao táo táo như vậy, trẫm sẽ vứt ngươi lên giường Nghệ thân vương, để ngươi làm nam sủng của hắn.” Xem ngươi có sợ hay không. (mao mao: cẩu thả, táo táo: nóng nảy)

Tiểu thái giám vừa nghe chủ tử mình muốn đem hắn đưa cho Nghệ thân vương, lập tức sợ tới hai chân nhũng ra, quỳ trên mặt đất ôm chân Minh Hi khóc nói: “Bệ hạ, ngài đừng không cần nô tài. Ngài chính là ngọn đèn sáng trong lòng nô tài, vì nô tài rọi sáng con đường phía trước. Ngài chính là lộ tiêu trong lòng nô tài, vì nô tài chỉ rõ hướng đi. Ngài là ngòi lửa trong lòng nô tài…”

“Được rồi! Đừng nói nữa, tiểu tử ngươi học ở đâu lời lẽ này!” Cố tình để hắn buồn nôn có phải hay không. “Có chuyện nói, ngươi rốt cuộc tới làm gì!” Buồn nôn chết mất, làm cho hắn nổi da gà toàn thân.

Nghe tiếng hoàng thượng nói với mình, tiểu thái giám mới nhớ tới mục đích mình chạy tới. “Bệ hạ, ngươi mau tới viện tử của Nghệ thân vương nhìn xem, tối hôm qua vương gia hắn…hắn…”

“Hắn cái gì!” Minh Hi nhịn không được hỏi. Thảo nào có lẽ chính là lại chơi đùa mấy nam sủng tiến cung chăng, có cái gì ngạc nhiên. Bất quá nói trở lại, hắn gần đây hình như không có gây ra án mạng, chơi chán rồi cũng chỉ là đưa xuất cung, có tiến bộ!

“Thân vương ngày hôm qua từ chất tử phủ mang đi hoàng tử Nam Hạ, đến bây giờ cũng không có đưa về, ngài nói…” (chất tử: con tin)

“Không phải đâu?” Minh Hi kỳ quái kêu. Tiểu tử này hiện tại sao ngay cả chất tử cũng không bỏ qua. Chờ một chút…“Kháo!” Minh Hi chửi một tiếng, vội vàng hướng viện tử của Thượng Quan Nghệ đang ở chạy đi.

“Bệ hạ, còn có…” Mộc quân đến rồi. Tiểu thái giám vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Lý Lăng Tiêu và Chu Sùng Văn liếc mắt nhìn đối phương, quyết định đuổi theo sau nhìn xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Gặp mặt Nghệ thân vương danh chấn đại lục kia.

***

“Nghệ thân vương đâu!”  Minh Hi đứng ở cửa viện hỏi nội thị quỳ dưới đất.

“Ở…ở…bên trong…” Thái giám quỳ dưới đất bởi vì câu hỏi của Minh Hi sợ tới phát run. “Cùng với…với hoàng tử Nam Hạ ở…ở ôn tuyền phía sau viện.”

Biết Thượng Quan Nghệ ở đâu, Minh Hi lập tức hướng hậu viện chạy đi. “Hoàn hảo không có làm chết, nếu không kế hoạch của ta dừng lại vô ích!” Thượng Quan Nghệ ngươi tốt nhất đừng gây ra sự cố, nếu không…nếu không… “Đi ra cho ta!” Minh Hi hướng ôn tuyền trì không người la lên. (trì: ao, hồ)

‘Hoa’ một tiếng nước chảy vang lên, sau đó một thi thể nghẹt thở mà chết bị ném ra từ trong nước, rơi ở bên cạnh chân Minh Hi. Tiếp theo trong nước lại có một người đứng dậy, người này lau nước trên mặt một cái, hé ra một người mỉm cười mê người, hỏi: “Sớm như vậy, có chuyện?”

Đó là hiện ra khuôn mặt phi nam phi nữ, không có biện pháp dùng ngôn ngữ hình dung dung nhan tinh xảo. Làm người ta kinh ngạc chính là khuôn mặt này vừa thánh khiết lại lộ ra tràn đầy mị hoặc, có loại ma lực nói không nên lời, thu hút mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Còn có khí thế của chủ nhân khuôn mặt kia, không sai, đó đã không chỉ là một loại mỹ lệ, mà là một loại khí thế, chỉ là đứng ở trong nước không nhúc nhích, cũng đã từ trên người hắn khuynh tả đi ra, cảm hóa mọi người.

Lúc Chu Sùng Văn và Lý Lăng Tiêu vừa chạy đến ôn tuyền trì ở hậu viện, đúng lúc trông thấy Thượng Quan Nghệ từ trong nước chui ra, hai người kinh ngạc đến ngây người đứng tại chỗ. Đây là…đây chính là Nghệ thân vương trên mặt luôn mang theo mặt nạ, Nghệ thân vương của Minh Hạo khiến quân địch nghe tiếng sợ mất mật, Nghệ thân vương đã từng ‘nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai’ (một người đã đủ giữ biên quan, vạn người không thể khai thông).

Quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người phía sau ngốc tại chỗ, Minh Hi chán ghét đá văng thi thể bên chân. “Ngươi đi lên, mặt quần áo tử tế, ta có lời muốn nói với ngươi!”

“Ta muốn tắm, ngươi nói đi ta nghe!” Thượng Quan Nghệ đi tới bên cạnh hồ ngồi xuống.

“Đi lên, đừng để cho ta nói lần thứ hai! Nếu không ta cũng sẽ đem ngươi treo ngược trên cây dưới trời mưa, để cho ngươi hiểu bốn chữ ‘phong vũ phiêu diêu’ này hàm nghĩa gì.”

“Khư!” Thượng Quan Nghệ bĩu môi, đứng dậy đi lên bờ, trần như nhộng đứng tại chỗ, để cho cung nữ hầu hạ hắn thay y phục. “Hai cái cột kia là ai vậy?” Thượng Quan Nghệ cầm khăn mặt, lau tóc hỏi.

Minh Hi bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi có biết cổ thi thể vừa nãy là ai không? Ngươi là cố ý đối nghịch với ta phải không? Kế hoạch hoàng mỹ của ta cứ như vậy bị ngươi phá hủy rồi! Ngươi rất thiếu nam sủng sao? Phải tới chất tử phủ tìm hoàng tử tới ngoạn?”

“Ai u, tức giận tổn hại sức khỏe, tức giận tổn hại sức khỏe!” Thượng Quan Nghệ nịnh nọt vỗ vỗ lưng Minh Hi.

“Nam Hạ lão hoàng đế kia đưa nhi tử hắn tới, không phải là muốn lấy lòng ta sao! Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng chiếm đoạt Nam Hạ, cứ coi cái này như là ‘mồi dẫn lửa’ đi!” Trò chơi mèo vờn chuột Hi Hi cũng không ngại phiền, nhìn ‘con chuột’ bị mình tươi sống làm mệt chết có cái gì thú vị. “Vậy hai cây cột kia chính là nguyên nhân ngươi tìm ta.”

Trừng mắt liếc Thượng Quan Nghệ, Minh Hi xoay người đi tới trước mặt Chu Sùng Văn và Lý Lăng Tiêu đang đứng tại chỗ, nói: “Hai vị nếu như nhìn đủ rồi, thì cùng bổn vương tới đây đi!” Đi hai bước dừng lại, “Ngươi cũng tới đây cho ta!” Quát Thượng Quan Nghệ.

“Tới đây, dài dòng!” Thật là tên già chán phèo. (?)



“Khánh Nguyên thỉnh cầu chúng ta viện trợ, ngươi đi đi!” Minh Hi nói với Thượng Quan Nghệ.

“Tại sao là ta? Trong triều từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, tại sao là ta!” Thượng Quan Nghệ nghịch mặt nạ nửa bên trong tay mất hứng hỏi. Minh Hi người này, chắc chắn không có hảo tâm gì đâu. “Cho ta một lý do để xuất binh!”

“Nghệ thân vương!” Lý Lăng Tiêu đứng lên. “Khánh Nguyên và Minh Hạo vẫn luôn là quan hệ môi răng, đạo lý môi hở răng lạnh thân vương nhất định hiểu rõ.”

Ôi, cùng hắn bàn về lợi hại của quan hệ, “Ngươi là vị nào?” Thượng Quan Nghệ thuận miệng hỏi.

“Tại hạ là tướng quân Khánh Nguyên Lý Lăng Tiêu.”

Còn là một người của Lý gia, Thượng Quan Nghệ hà hơi một cái. “Vị trí tốt!” Để cho Minh Hạo bọn họ bỏ tiền lại bỏ sức, mà một chút bày tỏ cũng không có, đẹp lòng bọn họ!

Thấy Nghệ thân vương ở đối diện nói ra điều kiện, Chu sùng Văn cũng đứng lên. “Nghệ thân vương mời nói!”

Ngón tay Thượng Quan Nghệ ở trên tay vịn ghế gõ có tiết tấu, suy nghĩ một hồi, nói: “Một là việc quân của Minh Hạo ta, Khánh Nguyên không được can thiệp. Hai là binh tướng của Minh Hạo ta đoạt được tài vật Khánh Nguyên không được thu hồi. Ba là Minh Hạo ta phải được tự do tuyệt đối, tiến hay lùi Khánh Nguyên không được can thiệp!”

“Được! Không biết khi nào Khánh Nguyên phái binh tiếp viện!” Chu Sùng Văn hỏi.

“Đó cũng không phải là chuyện của ta! Dù sao cuộc chiến này ta một chút hứng thú cũng không có!” Thượng Quan Nghệ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.

“Nghệ!” Minh Hi vẫn không có nói chuyện bỗng nhiên lên tiếng. “Ngươi tháng trước đi Long Vũ, rốt cuộc đã làm chuyện gì, làm cho Mộc quân người ta thiên lý xa xôi cố ý chạy tới.”

Thượng Quan Nghệ định ngủ ‘xoẹt’ một cái nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Hắn tới rồi?” Không phải đâu, đến nỗi nào, liền vì chút chuyện nhỏ, chính là hắn đã ném Gia Khí Tử liền truy đuổi tới Minh Hạo.

Minh Hi dùng sức gật đầu. “Mới vừa báo lại, hắn đang nghỉ ở biệt viện…”

“Không cần nói, ta dẫn binh!” Thượng Quan Nghệ vội vàng ngắt lời Minh Hi. “Nhìn toàn bộ triều đình, chỉ có ta rãnh rỗi nhất, không có ý thức trách nhiệm nhất, không biết tiến thủ nhất, cho nên ta kiểm điểm, lần này ta lĩnh binh! Ngày mai xuất phát, không, lập tứ xuất phát!” Tung người một cái bay ra ngoài.

“Nhị vị trước dừng chân!” Minh Hi gọi lại Chu Sùng Văn và Lý Lăng Tiêu cũng muốn đi ra. “Xin nhớ kỹ, không nên cố gắng thách thức tính nhẫn nại và quyền uy của Nghệ thân vương hắn. Như thế sẽ chỉ làm cho chính các ngươi dẫn hỏa lên người.”

“Tạ bệ hạ nhắc nhở!” Hai người hành lễ xong, rời khỏi phòng.

Không nghĩ tới danh hào Mộc Lẫm hữu dụng như vậy, nhìn xem ‘Nghệ biến thái’ đúng là ở bên ngoài gây họa rồi. Bất quá vừa nãy hắn hình như  ‘quên’ nói cho Nghệ, Sở đại thân vương Long Vũ, quẻ của hắn nói ra lão bà đang lúc bọn hắn ở phụ cận tiếp viện, sẽ không có chuyện chứ? Minh Hi ý xấu nghĩ, trên mặt không tự chủ lộ ra chính là gian trá cười xấu xa.

***

“Uy, các ngươi có thấy Nghệ thân vương của Minh Hạo hay không, đấy đích xác gọi là phô trương!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nghe nói hắn lúc này mang theo chính là trọn mười vạn thân vệ quân của mình! Các ngươi nói hoàng đế Minh Hạo kia nghĩ thế nào, lại cho phép một thân vương tự mình dưỡng nhiều binh như vậy.”

“Thứ gì vậy, muốn ta xem Nghệ thân vương được khoe khoang thần kỳ chính là một cái gối thêu hoa. Người này vừa đến liền mang theo đám nam sủng kia của hắn chứa ở trong doanh trướng không đi ra. Ta xem Minh Hạo căn bản là có lệ với chúng ta!”

“Đúng bọn họ đến năm ngày rồi, trận chiến dịch này cũng không có tham gia, ngay cả hội nghị tác chiến tướng lãnh của bọn họ cũng không tới!”

“Xem dáng vẻ đám người Minh Hạo kia phách lối liền tức giận!”

“Bất quá, các ngươi xem trang bị của bọn họ thật là hoàn mỹ!”

“Đâu chỉ thế, binh lính bọn họ ngay cả ăn cơm cũng không biết so với chúng ta ngon hơn gấp mấy lần!”

“Tất cả im miệng cho ta!” Lý Lăng Tiêu vén lên trướng liêm đi vào, cắt đứt mọi người bên trong nhàn ngôn. “Các ngươi lúc nào thì học một bộ này của nữ nhân! Nếu như hâm mộ các ngươi cứ đi Minh Hạo vậy!”

“Thuộc hạ biết sai!” Tất cả mọi người cúi đầu.

“Tướng quân!” Một võ tướng tiến lên. “Chúng ta ở đây dây dưa nhiều ngày, cũng tấn công không được thủy trại kia của quân địch, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Chúng ta không qua sông, cũng không thể chi viện tướng sĩ tiền phương, còn có Nghệ thân vương kia đến đã năm ngày nhưng một ngày chút động tĩnh cũng không có, hắn rốt cuộc tới làm gì!”

“Quân địch là giữ sông mà thủ, một đường lại một đường cổng rào, hết sức kiên cố, không thể coi thường. Trước không nói quân ta không thích hợp thủy chiến, cho dù thích hợp cũng không kịp tạo chiến thuyền, trận đánh này chúng ta nhất định phải bàn bạc kỹ hơn!” Lý Lăng Tiêu nhìn bản đồ treo trên tường, cũng rất là phiền não. Biện pháp duy nhất của bọn họ chính là hỏa công, thiêu hủy những hàng rào trúc này, nhưng lửa này lại là khó khởi điểm châm hỏa tốt.

Đang lúc Lý Lăng Tiêu nói ra phiền não, ngoài trướng có người thông báo, nói quân sự Minh Hạo cầu kiến.

“Mau mời!” Lý Lăng Tiêu tỏ ý tướng lĩnh hai bên yên tâm một chút chớ nóng vội.

“Tướng quân, tại hạ phụng mệnh vương gia nhà ta đặc biệt tới truyền đạt một tiếng. Thân vương nói ngày mai gió tây bắc rất mãnh liệt, nếu như dùng hỏa công, nhất định đem cổng rào quân địch thiết lập thiêu hủy. Đến lúc đó, sẽ thừa thắng xông lên, quân địch tất nhiên đại loạn, thủy trại nhất định phá vỡ không thể nghi ngờ.”

“Lời này có thật không!” Lý Lăng Tiêu kích động đứng lên. Không nghĩ tới Nghệ thân vương và mình có cùng suy nghĩ. Thế nhưng bây giờ chuẩn bị có chút không kịp.

“Tướng quân yên tâm, ở đây năm ngày, thân vương đã phái người cắt lau sậy bên bờ sông đóng trên thuyền nhỏ, cũng rưới dầu lên lau sậy.  Bè trúc dùng cho quân tiên phong thân vương chúng ta cũng đã chuẩn bị xong, hắn bảo ta đem mấy thứ này giao cho tướng quân, nói chuyện còn lại liền xem tướng quân!” Minh Hạo bọn họ chính là xuất lực, về phần người, quên đi.

“Làm phiền quân sự thay ta cảm tạ thân vương!”

“Tướng quân khách khí, chúng ta là minh quân, cần phải làm thôi!” Quân sự Minh Hạo cười ly khai.

Ngày thứ hai, Lý Lăng Tiêu sai người đem thuyền nhỏ Thượng Quan Nghệ chuẩn bị xong lái tới gần hàng rào, sau đó châm lửa. Trong khoảnh khắc, lửa mượn sức gió, gió giúp lửa sức mạnh, lửa lớn thiêu hủy hàng rào nước kiên cố, thuyền nhỏ lái vào thủy trại, ngọn lửa thuyền nhỏ hừng hực nhanh chóng đốt cháy chiến thuyền của địch. Quân tiên phong của Lý Lăng Tiêu thừa thắng xông lên, công phá thủy trại, một mạch đánh tới dưới thành.

Ngay đêm đó, toàn bộ quân doanh nâng ly chúc mừng! Sau trận chiến này, tướng lĩnh của Khánh Nguyên cũng không tiếp tục bài trừ tướng lĩnh Minh Hạo, hai đội ngũ tụ chung một chỗ, ăn mừng đại thắng lần này.

“Nghệ thân vương không tới sao!” Lý Lăng Tiêu thấy mọi người đều tới, duy chỉ không thấy Thượng Quan Nghệ, nghi ngờ hỏi.

“Thân vương nhà ta không quá thích lại không khí này!” Một tướng lĩnh Minh Hạo che giấu lương tâm nói, những tướng lĩnh khác cũng vội vàng gật đầu phụ họa. Cũng không thể nói, thân vương bọn họ bởi vì ăn quá nhiều, đang nằm ở trên giường đi! Rất mất mặt.

“Vậy sao, quên đi!” Lý Lăng Tiêu cũng không quá để ý.

Hoàn hảo! Chỉ thấy lúc tướng quân Minh Hạo mới vừa thở phào nhẹ nhõm, có người vén lên trướng liêm. Người này lạnh lùng nhìn một vòng người đang ngồi, hỏi tướng lĩnh Minh Hạo: “Thân vương các ngươi đâu!” Trong giọng nói ẩn hàn ý.

“Ở doanh trướng!” Tướng lĩnh Minh Hạo trăm miệng một lời nói.

Người nọ không lên tiếng, xoay người hướng doanh trướng của Thượng Quan Nghệ đi tới.

Người nọ không phải là…không phải là ‘Thích Lặc vương tử’ giả sao, hắn sao ở đây? Nhưng lại cảm thấy có chỗ không đúng, cùng trước đây tiến cung không giống như cùng một người. “Hắn là ai?” Lý Lăng Tiêu hỏi người Minh Hạo. Phòng thủ nghiêm ngặt như thế, hắn là vào bằng cách nào?

Quân sư Minh Hạo thở dài, xem ra thân vương bọn họ thảm rồi. “Ngươi nói người mới nãy hả, hắn chính là Sở thân vương Long Vũ cùng nổi danh với Nghệ thân vương chúng ta!” Tội nghiệp vương gia, tất cả tướng lĩnh Minh Hạo đang ngồi vì Nghệ thân vương mặc niệm ở trong lòng ba giây.

“Sở thân vương?” Hắn tới làm gì? Toàn bộ tướng lĩnh Khánh Nguyên ngốc lăng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv