“Dành lại cho riêng nhau chút thôi
Dẫu chỉ là những tiếng thở dài…”
Dường như giữa chúng ta là những khoảng cách không lời
Chỉ có tiếng thở dài làm cầu nối những nhịp lòng hẫng hụt
Bước hoài không qua hết chông chênh của một đời ngác ngơ đi tìm thứ gọi là hạnh phúc
Chỉ có đôi tay mình tự bầu bạn mỗi lần gục mặt khóc rưng tưng
Ta đã bao lần nhìn nhau và mỉm cười gọi “người dưng”
Dặn mình chẳng là gì của nhau để bất chấp tình thương này có cần phải xứng đáng?
Mặc cả với những bất an và đánh đổi bằng thứ niềm vui lưng chừng có kỳ hạn
Nắm lấy tay người, ta tự bằng lòng với vừa đủ bình yên.
Gần lại thêm chút thôi, chia cho ta một nửa muộn phiền
Để ta còn được đong đếm cùng người những nỗi buồn thường nhật
Nếu đã không thể vui vẻ ở cạnh nhau vì cuộc tình này quá chật
Thì thôi những ngày còn lại, ta đau khổ cùng người có được không?
Thì thôi sẽ buông tay khi lòng người đã cạn kiệt nhớ mong
Và lòng ta cất đủ cho mình một tình thương không-thể-nào-sở-hữu
Chỉ xin để lại đây hơi ấm của nụ hôn thoáng qua còn nồng mùi tequila xưa cũ
Và tiếng thở dài dành riêng cho mỗi một ta thôi
…
Chẳng còn gì vẹn nguyên khi đời đã chia đôi
Chỉ có tiếng thở dài vẫn miên mải đến cuối con đường tìm nụ cười chưa chắc còn đứng đợi
Chẳng thể buồn, mà chỉ tiếc chúng mình không đủ kiên tâm để đi cùng nhau đến cuối
Biết người còn thở dài
Khi nhắc lại về nhau?...