Trong đêm tuyết hiếm hoi, Thiệu Ngô đẩy xe đạp bước từng bước về nhà.
Tối hôm ấy, cậu lại sốt.
Có lẽ lúc trước bị cảm còn chưa khỏi hẳn, giờ lại chịu lạnh vì hứng gió tuyết nên Thiệu Ngô sốt đến 38.8 độ. Sau khi uống thuốc hạ sốt, cậu rúc vào trong chăn và run lên khe khẽ. Tuy lần này không sốt cao nhưng cậu thấy đầu óc mơ màng một cách bất thường, cứ ngỡ não đang trong cơn thiêu đốt. Từng hình ảnh nơi kí ức loé lên như trình chiếu một thước phim. Người ta nói lúc sắp chết muôn vàn kí ức năm xưa sẽ lướt qua chớp nhoáng trong đầu. Tất nhiên Thiệu Ngô không lo mình sẽ chết, cậu chỉ khó chịu vì người nóng hầm hập. Không chỉ có vậy, tại sao ngoài nụ hôn nồng cháy của Vương Vũ Quân với đàn ông, hình ảnh thoáng hiện lên nhiều lần trong đầu lại là Dương Thư Dật nằm gục xuống bàn, đầu óc để trên mây?
Vẫn nóng quá, nóng từ lòng bàn chân đến sau gáy. Giáo viên Sử từng kể thời cổ đại có một hình phạt tàn khốc, ấy là ra lệnh cho tù nhân đứng trên một tấm sắt được nhóm lửa phía dưới. Khi lửa ngày càng lớn, họ chuyển từ đứng bằng cả hai chân đến đứng luân phiên bằng một chân. Cuối cùng, khi lòng bàn chân đã bị thương tổn nặng nề, tù nhân dùng hết sức bình sinh nhảy trên tấm sắt như đang múa, còn người đứng xem coi đó là trò vui. Thiệu Ngô thấy mình rất giống những tù nhân ấy. Cậu cong người lại vì nóng, giữa lúc hoảng hốt thậm chí quên cả chăn trên người, một lòng mong muốn giấu đi nơi đang phồng lên. Tại sao lại phồng lên, tại sao lúc phồng lên cậu chỉ nghĩ đến gương mặt Dương Thư Dật? Hai bàn chân của tù nhân phải chịu đầy thương tích, còn tiềm thức của Thiệu Ngô bị xé làm đôi, một nửa là "đồng tính", một nửa là "Dương Thư Dật".
"Con trai, con khoẻ hơn chưa?" Mẹ hỏi đầy lo lắng.
Thiệu Ngô không nói gì.
"Lại đo nhiệt độ nhé?"
"Thằng bé mới uống thuốc hạ sốt mà, sao nhanh vậy được!"
Thiệu Ngô mơ màng đáp lời bố mẹ đang trông ở bên giường: "Con không sao."
Cậu chôn mặt trong chăn, nói bằng giọng khàn khàn. May mà bố mẹ không phát hiện nước mắt đã giàn giụa trên mặt cậu. Có lẽ bị ốm làm người ta trở nên kì quặc nhỉ? Thiệu Ngô tự an ủi mình. Thế nhưng chỗ kia còn cứng đến đau đớn, làm cậu phải kẹp chặt chăn một cách chật vật, nước mắt lại trào ra. Đây là vì cánh tay thon gọn rắn chắc của Dương Thư Dật, vì vết chai mỏng trên lòng bàn tay hắn, vì tất thảy, tất thảy của hắn. Hôm nay là ngày gì? Cậu sống trên đời mười bảy năm, cuối cùng cũng thấy được dáng hình của dục vọng. Thì ra dục vọng không phải một loại kích động, mà chỉ là một gương mặt, là làn da màu lúa mạch, là đôi mắt sáng ngời lúc nào cũng hơi buông xuống nên chẳng rõ buồn vui. Như Đức Phật nhìn xuống khắp chúng sinh không mảy may thiên vị, một gương mặt sạch sẽ là thế lại có thể ép cho dục vọng của cậu trồi lên, có thể phán quyết tình yêu của cậu.
Trải qua một đêm hỗn độn, Thiệu Ngô không biết mình ngủ lúc nào, tỉnh lại cũng không biết là mấy giờ. Sau trận tuyết rơi, từ khe hở rèm cửa nhìn ra ngoài có thể thấy màu trắng xoá bao phủ trời đêm. Tuy đã hạ sốt và đổ mồ hôi, cậu vẫn cảm giác chân tay rã rời như mới chạy một ngàn mét.
Song, cậu thấy lòng bình lặng lạ kì. Trong một đêm, cậu đã hiểu thấu tất thảy.
Thì ra nỗi kích động không thể hình dung chỉ đơn giản là, khi Vương Vũ Quân và người đàn ông đầu húi cua trao nhau nụ hôn, cậu hi vọng biết mấy người đang hôn là mình và Dương Thư Dật.
Cậu hiểu rồi, thừa nhận rồi.
Sáng thứ hai, Thiệu Ngô uống bát cháo nhỏ rồi tới trường tham gia thi học kì. Vì phòng được xếp theo thành tích thi tháng trước mà lớp Xã hội chỉ có một, Thiệu Ngô ngồi phòng thứ nhất, Dương Thư Dật ngồi phòng thứ hai. Bực mình nhất là trường chia hai phòng thi Xã hội duy nhất ở hai tầng khác nhau, một phần là để duy trì kỉ luật. Thiệu Ngô còn đang sốt nhẹ, cứ ngơ ngác ngồi qua nửa ngày thi. Thậm chí cậu chưa làm xong bài Xã hội Tổng hợp, hình như viết văn bị lạc đề, còn Toán thì bỏ hẳn câu hỏi lớn ở cuối cùng.
Tiếng Anh là môn thi cuối. Sau khi học sinh nộp bài và cất bút dạ vào hộp bút, giáo viên đếm số bài thi trên bục giảng, còn bọn học trò đã thở phào, bèn ríu rít trò chuyện giết thời gian: bài đọc cuối khó thật, bài nghe nhanh quá, mai ra ngoài dạo phố không? Thiệu Ngô nằm nhoài ra bàn không nhúc nhích. Cậu biết thi hỏng rồi nhưng vì quá mệt mỏi nên chẳng để tâm được nhiều thế.
Thi xong mọi người có thể về nhà luôn. Các học sinh đã lục tục ra khỏi lớp, túm năm tụm ba trong tâm trạng hào hứng bởi dù gì còn lâu mới công bố điểm. Thiệu Ngô vẫn nằm nhoài ra bàn, tuy muốn gặp Dương Thư Dật nhưng lại chẳng dám đi tìm. Bây giờ thì mọi thứ đều thay đổi rồi. Có lẽ hắn cũng về nhà nhỉ? À, hoặc là đi quán net.
"Thiệu Ngô." Là Chu Tinh Tinh, "Cậu có sao không?"
"Không sao..."
"À, có phải Dương Thư Dật đang chờ cậu không?"
Thiệu Ngô đột ngột mở to mắt.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Thư Dật đứng ở cửa phòng thi, vừa mim cười vừa hơi hất cằm về phía cậu.