Trung học số 2 chia ban vào cuối kì 2 lớp 10. Sau khi học sinh phân ban Tự nhiên và Xã hội, trường sẽ chia lớp chọn và lớp thường dựa theo thành tích. Tuy vậy, vì khối của Thiệu Ngô chỉ có tám lớp gồm bảy lớp Tự nhiên và một lớp Xã hội, lớp Xã hội duy nhất cũng chẳng quan trọng chuyện phân chia nữa.
Thành tích môn Xã hội của Thiệu Ngô tốt hơn môn Tự nhiên, hơn nữa cậu thích môn Xã hội nên tất nhiên là vào lớp này. Thế nhưng, mẹ lại có thái độ phê bình kín đáo với quyết định của cậu: "Người ta đều nói học giỏi Toán Lý Hoá có thể tung hoành khắp nơi. Mẹ thấy điểm Hoá và Sinh của con cũng ổn mà cứ nhất định phải vào lớp Xã hội."
Thiệu Ngô vừa ngậm kem vừa trả lời ậm ờ: "Con thích môn Xã hội."
"Thích có thể lấy ra làm cơm ăn không? Mẹ nghe Tiểu Văn nói học sinh năng khiếu toàn vào lớp con đấy! Mấy đứa này đều học kém..."
"Đâu có, bạn cùng bạn của con luyện chạy cự li dài này, giờ tự học hôm nay làm mấy trang 5.3 (1). Mẹ, mẹ không thể kì thị như vậy..."
"Được rồi được rồi, mẹ không nói lại con." Mẹ xoa đầu Thiệu Ngô, "Có đói không? Mẹ nấu cho bát mì."
(1) 5.3, viết tắt của "5 năm thi Đại học và 3 năm mô phỏng", là sách luyện thi Đại học
Thiệu Ngô lật một trang sách giáo khoa môn Chính trị rồi gật đầu cái rụp: "Mẹ cho thêm nhiều đậu đũa muối chua nhé!"
Mẹ vừa xuống dưới bếp, Thiệu Ngô lại đưa mắt về phía sách giáo khoa đang mở ra. Cậu nhìn chằm chằm bốn chữ màu đen "Vai trò Chính phủ" rồi vô tình rơi vào phút giây lơ đãng. Hôm nay là ngày 1 tháng 9, ngày đầu tiên của học kì mới. Lớp Xã hội (1) có 49 học sinh, trong đó có 8 học sinh năng khiếu. Dường như học sinh năng khiếu luôn là nhân vật được quan tâm trong trường: Học sinh nghệ thuật phần lớn là trai xinh gái đẹp ăn mặc thời trang, lúc những bạn khác còn mặc quần ống rộng, họ đã đổi quần đồng phục thành quần dáng ôm. Trong khi đó, học sinh thể dục đều nhanh nhẹn khoẻ mạnh, lại có đặc quyền không cần mặc đồng phục lúc huấn luyện. Giữa đại dương xanh lam kết thành từ những bộ đồng phục, T-shirt thể thao của họ luôn cực kì bắt mắt.
Nhưng ngoài bạn cùng bàn Chu Tinh Tinh thì Thiệu Ngô căn bản chẳng nhớ mặt học sinh năng khiếu nào, lý do là vì cậu nhìn thấy cậu bạn kia. Hoá ra hắn cũng chọn môn Xã hội.
Cậu ấy, cậu ấy... Nên gọi thế nào đây? Tạm thời gọi là Tiêu Dao Sinh đi. Thiệu Ngô hỏi chị họ mới biết nhân vật mặc bạch y tên là Tiêu Dao Sinh.
Chỗ ngồi xếp theo chiều cao, một hàng nam ba hàng nữ. Không còn cách nào, tỉ lệ nam nữ lớp Xã hội luôn dã man như thế. Thiệu Ngô cao 1m72, xếp thứ tư trong hàng, Tiêu Dao Sinh cao hơn nên xếp thứ mười.
Thiệu Ngô quay đầu liếc hắn, chỉ thấy đằng sau là hai học sinh thể dục đang cười nhí nhố. Trong khi đó, hắn lặng im cúi đầu, chẳng hề nhìn bên nọ bên kia, cứ như không liên quan gì đến thế giới xung quanh.
Đến cả hàng mi cũng hơi rủ xuống, sao Tiêu Dao Sinh này chẳng tiêu dao chút nào mà cứ ỉu xìu thế nhỉ.
"Hai em," Thầy chủ nhiệm hất cằm về phía phòng học, "Ngồi bên kia."
Thiệu Ngô vào phòng, vừa sắp xếp sách vở vừa chào hỏi với bạn cùng bàn, lúc định thần lại thì Tiêu Dao Sinh đã ngồi xuống chỗ cách cậu rất xa.
"Được rồi, cả lớp ngồi ngay ngắn rồi đúng không? Vậy thầy tự giới thiệu nhé." Thầy chủ nhiệm đẩy đẩy gọng kính trên bục giảng, "Thầy họ Đổng, Đổng Minh, là chữ Minh trong "minh khiếu" (2). Thầy đoán các em có biết thầy."
(2) tiếng kêu
Đương nhiên là biết. Thầy Đổng Minh dạy Chính trị, nghe đâu hai mươi năm trước là thầy giáo đẹp trai nhất trường, nhưng tiếc thay đến giờ chỉ còn dư lại hai chữ đầu của "thầy giáo đẹp trai nhất." Kì trước thầy chủ nhiệm lớp Xã hội của khoá tốt nghiệp, lớp ấy có một học sinh thi đỗ Đại học Bắc Kinh, một thi đỗ Đại học Thanh Hoa, hai thi đỗ Đại học Phục Đán.
Ở thị trấn bé nhỏ này, tất nhiên thầy có được danh tiếng vang dội.
Đổng Minh liếc đồng hồ đeo tay: "Còn bốn mươi phút là tan học, các em tự giới thiệu đơn giản đi, nào, bắt đầu từ hàng đầu tiên."
Cô bạn bàn đầu có vóc dáng nhỏ nhắn, đeo cặp kính màu tím nom rất nhí nhảnh: "Chào mọi người, tớ là Lý Như Yên, Như trong "nếu như", Yên trong "yên nhiên nhất tiếu" (3). Sở thích của tớ là chơi đàn tranh và xem hoạt hình, thích nhất là One Piece. Các cậu tìm tớ nói chuyện thoải mái nhé."
(3) cười ngọt ngào
Cô bạn vừa dứt lời, ngay lập tức có một bạn nữ đáp lại: "Tớ cũng xem One Piece! Cậu thích ai?"
Những học sinh khác cười rộ lên đầy thiện ý, còn Đổng Minh thì gật gật đầu: "Hai em nói chuyện riêng đi nhé! OK, em tiếp theo!"
Chỉ lát sau là đến lượt Thiệu Ngô, lúc này không khí trong lớp đã rất thoải mái rồi. Mỗi học sinh khi tự giới thiệu đều sẽ quay người về phía các bạn để mọi người thấy mặt, mà Thiệu Ngô ngồi giữa lớp nên quay bên nào cũng được.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại hơi nghiêng người về phía Tiêu Dao Sinh.
"Chào mọi người, tớ là Thiệu Ngô, Thiệu trong "giới thiệu", chữ Ngô ghép từ chữ khẩu và chữ thiên." Tiêu Dao Sinh cúi đầu, hình như đang đọc sách, "Tớ không có sở thích gì đặc biệt, bình thường thích đọc sách, nghe nhạc."
Đổng Minh cười nói, "Thiệu Ngô đứng đầu kì thi phân lớp lần này. Các em có thể thảo luận phương pháp học tập với bạn."
Thầy vừa nói, các bạn cùng lớp đã đổ dồn mắt về phía Thiệu Ngô. Chu Tinh Tinh khẽ thốt lên đầy kinh ngạc, "Giỏi thế! Sau này bài tập của tớ nhờ cả vào cậu đấy!"
Vậy mà Tiêu Dao Sinh vẫn cúi đầu.
Thiệu Ngô kiên trì đáp: "... Em cảm ơn thầy."
Một lúc sau mới đến lượt Tiêu Dao Sinh. Thiệu Ngô nuốt nước miếng, chẳng rõ vì sao mình còn căng thẳng hơn hắn.
Tiêu Dao Sinh đứng lên với tốc độ bình thường, không chậm chạp mà cũng chẳng dứt khoát.
Cuối cùng hắn cũng chịu ngẩng đầu, mở to hai mắt. Thì ra đôi mắt hắn đen lay láy và sáng trong như pha lê, làm Thiệu Ngô tự dưng nhớ đến trăng rằm Trung Thu.
"Chào mọi người, tôi tên Dương Thư Dật, bình thường thích chơi bóng rổ. Rất vui được học chung lớp với các cậu." Giọng hắn còn hơi khàn khàn, ngữ điệu rất...rất bình thường, là ngữ điệu vừa không lạnh lùng vừa không nhiệt tình thái quá mà rất nhiều bạn học khác dùng để giới thiệu bản thân.
Sau đó đến học sinh tiếp theo, rồi tiếp theo nữa, Tiêu Dao Sinh bèn cúi đầu xuống.
Thiệu Ngô thầm nghĩ, Dương Thư Dật, là chữ Thư nào, chữ Dật nào? Nói chung cái tên này nghe rất xứng với Tiêu Dao Sinh, ý cậu là Tiêu Dao Sinh trong game Mộng Hoàn Tây Du.
Còn động tác cúi đầu kia khiến hắn trở nên thật bình thường và nhạt nhoà.
Vậy sao cứ không kìm lòng mà nhìn hắn mãi thế?
Thiệu Ngô nghĩ, có lẽ bởi hai người từng gặp nhau nhưng hắn lại không nhớ.