Dương Thư Dật đánh Phạm Bằng Phi, lớp trưởng lớp Tự nhiên (6). Vào giờ tự học tối qua, một mình hắn sang lớp Tự nhiên (6) và gọi Phạm Bằng Phi ra ngoài.
Nghe nói Phạm Bằng Phi ra ngoài cửa lớp chưa đến một phút, tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất của gã đã vọng vào từ hành lang.
Phạm Bằng Phi có thể coi là người nổi tiếng trong khối. Chú gã là chủ nhiệm khối 10, bố nghe đâu từng là Đại biểu khu vực Vĩnh Xuyên của Nhân đại Toàn quốc (1). Dĩ nhiên, gã nổi danh chủ yếu là vì chính gã nhận năm ngoái đã làm một nữ sinh lớp 9 mang bầu. "Đền hai vạn tệ là mẹ nó chịu đưa nó đi phá thai! Ha, còn chưa bằng tiền lì xì của tao."
(1) Viết tắt của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, tức Quốc hội của Trung Quốc
Thiệu Ngô nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Dương Thư Dật, vừa mím môi vừa xem mặt hắn.
Má trái của hắn sưng vù, nhưng không phải do Phạm Bằng Phi đánh.
"Đúng là sợ chết khiếp, cậu không chứng kiến cảnh đấy thôi." Chu Tinh Tinh nhíu mày, nhỏ giọng miêu tả, "Bố Dương Thư Dật đứng sau cửa, thầy chủ nhiệm nói chuyện cậu ấy đánh nhau bao lâu mà bác ấy chẳng nói gì. Sau đấy đột nhiên bác ấy gọi Dương Thư Dật ra, Dương Thư Dật đi tới, còn chưa đứng vững đã bị giáng một cái tát."
Thiệu Ngô giơ tay lên, nhưng ngón tay run rẩy rồi không chạm lên hai má hắn.
"Bôi thuốc chưa?" Cậu khẽ hỏi.
Hắn lắc đầu: "Không cần."
"... Cậu ăn sáng chưa?" Thiệu Ngô lại hỏi.
"Ăn rồi."
"Ăn gì?"
"Cháo kê và bánh bột mì." Hắn thậm chí còn cười với cậu, "Đồ ăn ở căn-tin bệnh viện ngon lắm."
Lớp trưởng nói cho Thiệu Ngô chiều ngày 31 bà nội Dương Thư Dật hôn mê đột ngột vì bệnh tiểu đường. Bà được xe cứu thương đưa vào Bệnh viện Y học cổ truyền, nơi chị họ Phạm Bằng Phi làm y tá. Cũng không biết tình huống cụ thể ra sau, nhưng nói chung, vào ngày 2 tháng 1 khi quay lại trường, một tin đồn truyền ra từ lớp Tự nhiên (6).
Lớp Xã hội (1) có một thằng tên Dương Thư Dật nhà không đóng nổi hơn ba ngàn tiền viện phí, còn muốn quỵt tiền bệnh viện đây này!
Tìm đại vài người là nghe được lời này từ chính miệng Phạm Bằng Phi mà ra.
Chiều ngày 31. Thiệu Ngô nghĩ, Dương Thư Dật rời buổi liên hoan giữa chừng vì bà nội hôn mê.
Thì ra hắn vội vàng chạy đến bệnh viện chứ không phải quán net.
Thì ra vào ngày đầu năm, khi cậu vì bị sốt mà được hưởng sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ, hắn đang ngồi trông bên giường bệnh của bà.
Thì ra kì nghỉ Tết dương lịch của hắn trôi qua như vậy.
"Nghe mọi người bảo cậu bị ốm." Dương Thư Dật ngồi dậy và kéo khoá áo phao lên, "Khoẻ hơn chưa?"
"Khoẻ lắm rồi."
"Ừ, vậy thì tốt."
Tuy mới bốn ngày, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy được hắn gầy đi. Áo phao trên người vốn đã rộng lại càng rộng thêm, cổ áo mở phanh ra nên chắc chắn gió lạnh sẽ lùa vào. Thế nhưng, có lẽ vì dùng lâu quá nên khoá bị lỏng, Dương Thư Dật mới vừa kéo lên, chiếc khoá lại từ từ trượt xuống ngay trước mắt Thiệu Ngô.
Giọng cậu hơi khàn đi, nhưng may mà cậu bị cúm chưa khỏi hẳn nên vốn cũng khàn cổ họng sẵn rồi: "Bà cậu sao rồi?"
"Đưa đến viện một hôm là bà tỉnh." Hắn khẽ nói, "Nhưng chân không ổn lắm."
"Thế... mấy ngày nay cậu đều ở viện à?"
"Ừ, tôi phải trông đêm."
"Hôm nay tan học tôi đi viện với cậu." Thiệu Ngô nói.
Tối qua Dương Thư Dật đã bị thầy chủ nhiệm mắng một trận và bị bố tát cho một phát. Thiệu Ngô không ngờ vào giờ ra chơi chính thầy chủ nhiệm đột nhiên vào lớp rồi tổ chức họp 15 phút chỉ vì chuyện Dương Thư Dật đánh nhau.
Sau khi buổi sinh hoạt kết thúc, hắn bị chuyển đến góc phía sau bên phải, ngay sát thùng rác.
Sau đó đây chính là "ghế cá biệt" của hắn.
Thiệu Ngô xông vào văn phòng thầy chủ nhiệm.
"Thầy ơi, Dương Thư Dật..."
"Hôm nay em mới đến, liên quan gì đến em!" Rõ ràng thầy có tâm trạng rất tệ, chỉ phất phất tay, "Thôi, thầy đã đủ chuyện phiền toái rồi, em về lớp học đàng hoàng cho thầy!"
"Việc này không phải lỗi của Dương Thư Dật!" Thiệu Ngô cuống lên, "Là em thì em cũng đánh thằng kia vì cái tội ăn nói bậy bạ!"
"Em lặp lại lần nữa xem?!" Thầy gào lên đầy tức giận, "Đứa nào đứa nấy ra vẻ ta đây. Các em là cái thá gì mà ra vẻ ta đây? Hả? Em bảo Dương Thư Dật ở bên đúng, thế em có đền tiền giúp em ấy được không? Hay là nhà em ấy đền nổi? Em biết mẹ Phạm Bằng Phi bắt Dương Thư Dật đền bao nhiêu tiền không? Nếu không phải thầy ngăn lại thì hôm nay Dương Thư Dật cũng chẳng trụ được ở cái trường này đâu!"
Thiệu Ngô im bặt.
"Thầy Đổng, đừng lo lắng, đừng lo lắng." Chủ nhiệm lớp Tự nhiên (7) bên cạnh vội vàng đi tới và vỗ vai Đổng Minh, "Học trò cũng chỉ thương bạn mình thôi mà. Mọi người đều có ý tốt, thầy hạ hoả đi. Em về học đi, thầy Đổng đang bận. Về cũng đừng nói lung tung trong lớp đấy."
Thiệu Ngô lặng thinh chốc lát rồi gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Tiết tiếp theo là của chị San, cô luôn vào lớp trước vài phút và bật bài hát tiếng Anh cho cả lớp nghe. Lúc này chị San đã bắt đầu cất cao giọng hát. Giữa phòng học tĩnh lặng, những học sinh khác nằm gục xuống ngủ bù hoặc chống tay lên đầu nghe hát.
Vậy mà Dương Thư Dật vẫn còn thức.
Thiệu Ngô đi tới, thấy tờ biên lai trắng tinh trên bàn hắn.
"Đơn của bệnh viện." Hắn nói, "Hai ngày nay đều bận nộp tiền mà cũng chẳng nhìn kĩ là tiền gì."
"Tôi đến ngồi cùng bàn với cậu được không?" Thiệu Ngô cuộn bàn tay thành nắm đấm, "Sau này tôi cũng ngồi đây, không đi đâu."
"Không cần." Dương Thư Dật từ chối rất thẳng thắn, "Tôi ngồi đây rất tốt, ban ngày tiện ngủ bù."
Thiệu Ngô đành về lại chỗ ngồi. Cậu không biết hắn thật sự không để ý hay đang giả vờ, nhưng nghĩ đến chuyện bà nội hắn còn bị bệnh, e là nhà hắn thực sự túng thiếu... Như vậy với Dương Thư Dật thì chỗ ngồi cạnh thùng rác đúng là chuyện vặt vãnh.
Thiệu Ngô đột nhiên nhận ra, những phiền phức mà hắn đối mặt là chuyện cậu chưa bao giờ trải qua, thậm chí chưa từng nghĩ đến.
Cậu thương hắn, cảm thấy bất bình thay hắn, các bạn khác cũng vậy. Lớp trưởng trước nay luôn thận trọng và phóng khoáng thậm chí còn chửi tục: "Thằng ngu Phạm Bằng Phi."
Nhưng họ thực sự có thể thấu hiểu cảm xúc của Dương Thư Dật ư?
Không thể đâu.
Buổi trưa lúc về nhà, Thiệu Ngô xin mẹ hai trăm tệ. Cậu không giấu diếm mà nói thẳng phải đi thăm bà nội của bạn cùng lớp, nhưng mẹ không quá vui lòng: "Chính con còn chưa khỏi hắn, mà trong viện nhiều vi khuẩn virus lắm."
"Con phải đi." Thiệu Ngô kiên trì nói, "Thật mà mẹ."
"Thế thì nhớ đeo khẩu trang, biết chưa?" Mẹ không còn cách nào ngoài căn dặn cậu, "Cũng đừng nán lại lâu, mau mau về nhà đấy."
Xế chiều, trên đường đi học, Thiệu Ngô mua hai bịch sữa bò, hai hộp bánh mì cuộn và một hộp xúc xích cá, sau đó xách hết đồ tới văn phòng chị San: "Cô ơi, em để đồ ở chỗ cô được không ạ?"
"Đây là định đưa... Dương Thư Dật à?" Chị San chỉ chỉ cây nước nóng lạnh, "Em để cạnh chỗ kia là được."
"Vâng, tối em đi thăm bà."
"Ôi, thằng bé kia..." Chị San thở dài, "Nông nổi quá."
Thiệu Ngô không nói câu nào.
"Em thân với bạn thì khuyên bảo bạn nhiều vào nhé. Cô sợ bạn ấy tự ti vì chuyện này." Chị San nói khẽ, "Đêm nay em vào viện tiện thể xem hoàn cảnh gia đình bạn, nếu khó khăn quá, các thầy cô sẽ gom ít tiền giúp bạn ấy."
Thiệu Ngô gật đầu mà mũi cay cay: "Vâng ạ, em cảm ơn cô."