Cô ấy ngồi ở vị trí gần cửa sổ, rất chuyên chú mà nhìn ra bên ngoài, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu của âm nhạc trong tiệm. Trong mắt cô ấy trống không, phảng phất tất cả những gì xung quanh đều không có quan hệ gì với cô ấy
Tôi chần chừ một lát mới duỗi tay đẩy cửa kính kia ra
Đến đây đi, để tôi dũng cảm một chút, cái này là kết cục của chúng tôi và người kia.
Tôi ngồi đối diện cô ấy, chúng tôi nhìn nhau không nói gì, trầm mặc, xuyên qua thời gian sóng gió mãnh liệt. Tôi rõ ràng cảm thấy cô ấy có chút bất đồng, tôi dường như muốn nghi ngờ xem đây có còn là Lạc Chiếu mà mình quen biết nữa hay không, cô ấy giơ lên một nụ cười tươi, rõ ràng là cười, nhưng lại dường như muốn rơi lệ bi thương. m thanh của cô ấy thật nhẹ, như là sợ quấy nhiễu đến cái gì: “Chị Nguyễn Nhan, em có thể xin chị giúp em một việc không?”