Erik từ trong mộng tỉnh lại, ý thức đầu tiên của hắn là mò mẫm tìm cơ thể của người bên kia chiếc giường. Trống không. Hắn mở mắt ra ngay lập tức.
Không có ai ở trên giường. Căn phòng sáng sủa và thông thoáng. Đêm qua bọn họ không kéo rèm cuốn xuống, lúc này mặt trời đã mọc, xuyên qua cành lá cây tuyết tùng trên cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng.
Hơi lạnh phả vào cánh tay trần trụi, Erik ngước nhìn cửa sổ đối diện. Cửa sổ đã mở một nửa. Gió từ đó thổi vào. Ánh nắng sớm mai lấp ló từng chút giữa những kẽ nứt của cành và lá cây tuyết tùng.
Hắn đứng dậy, bước nhanh đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
Cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy ngay lập tức khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Dưới cửa sổ, Felix, mặc áo sơ mi trắng và quần jean, đang đứng trên bãi cỏ xanh ở sân sau.
"Chào buổi sáng." Y ngẩng đầu lên và cười với hắn.
"Chào buổi sáng." Erik nói, hắn thích thú với ánh nhìn của đôi mắt xanh lục trong ánh nắng yếu ớt ấy. Sau đó, hắn nhận thấy y chỉ khoác một chiếc áo len bên ngoài. "Em không lạnh à?"
"Lạnh." Felix trả lời. "Em sẽ lên đây." Y bước đến cây tuyết tùng dựa vào bức tường.
Erik nhìn thấy y bước chân trần lên thân cây và nhận ra y đang định làm gì. "Đừng làm vậy, quá nguy hiểm!" Hắn vội vàng gọi.
"Đừng làm phiền sự tập trung của em." Felix bước lên một cái cây cao hơn. "Sẽ ngã thật đấy."
Erik không dám nói nữa. Hắn nhìn Felix ngày càng leo lên cao với vẻ run sợ, trái tim của hắn gần như nhảy ra ngoài. Sau khi nhìn thấy y cuối cùng cũng đặt tay lên bệ cửa sổ, hắn không thể kìm lòng được nữa, chồm người ra nắm lấy Felix, bế y lên rồi kéo y vào cửa sổ.
"Anh làm thế mới thật nguy hiểm." Felix trong vòng hắn lầm bầm. Làn da và quần áo của y mang theo cái lạnh của không khí ban mai. Erik siết chặt cánh tay của mình một cách không kiểm soát. Vừa đến gần cơ thể đối phương, hắn liền bối rối; hình như một chủ nhân khác đang điều khiển cơ thể hắn làm theo ý mình, tìm kiếm hai phiến môi mềm mại, căng mọng và lạnh lẽo, và khi tìm thấy, hắn thở hổn hển, từng chút nhấm nháp đôi môi đó, không buông tha.
Có vị ngọt thoang thoảng nơi đầu lưỡi, mùi bạc hà. Erik chợt nhận ra và vội vàng buông Felix ra. "A...Tôi xin lỗi!" Hắn ngượng ngùng xin lỗi. Sau đó, hắn quay người và chạy về phía phòng tắm.
Felix cười lớn sau lưng hắn. "Đừng hoảng sợ, Erik." Y nói. "Anh không có mùi vị khiến người ta chán ghét."
Erik không thèm trả lời y, chỉ nhét chặt chiếc bàn chải điện đã được vắt kem đánh răng vào miệng. Giữa tiếng bàn chải đánh răng kêu rè rè, hắn nhìn thấy trong gương Felix đang đứng sau lưng mình, tựa vào khung cửa.
Hắn vội vàng súc miệng và lấy khăn lau. Felix tiếp cận hắn từ phía sau. Hắn đột ngột quay lại và bế y lên. Môi họ lại áp vào nhau. Toàn thân Felix bị treo ở trên người Erik, một chân vòng qua eo hắn.
...Thời điểm họ không dễ dàng gì tách ra, Erik cảm thấy sự tỉnh táo của mình đang dần cạn kiệt. Hắn ôm chặt lấy Felix, giữ y trên mặt đất để đầu y tựa đúng vào vai hắn, má áp vào cổ hắn. Hắn cảm thấy thân thể dưới lớp vải bông mềm mại đã nóng lên, áp sát vào người hắn thật ấm áp. Hắn phảng phất không nỡ buông tay, hít thở theo hơi thở của cơ thể y, mùi dầu gội dễ chịu trên tóc y, không phân biệt được là mùi táo hay mùi lựu...Hắn muốn nhiều hơn nữa.
Hắn nắm lấy chiếc áo sơ mi ngắn tay của Felix và kéo nó lên. Hắn khao khát được chạm vào cơ thể y một lần nữa.
Cơ thể Felix đột nhiên đông cứng lại. "Không muốn." Y nói ngắn gọn. Sau đó, y nắm lấy cánh tay của Erik và đẩy hắn ra khỏi mình.
Tuy nhiên, Erik đã nhìn thấy những dấu vết đó trên cơ thể y: một loạt các vết sẹo lồi lõm đan xen, vặn vẹo vào nhau, kéo dài từ phía dưới bên trái của xương sườn đến tận thắt lưng. Tối hôm qua khi hôn lên cơ thể y, hắn mơ hồ biết được sự tồn tại của chúng trong bóng tối, nhưng hắn không ngờ ban ngày trông chúng lại đáng sợ như vậy, trên làn da trắng như tuyết càng không thể che giấu được, nhìn thấy mà giật mình.
Felix tuột xuống khỏi người hắn và đứng chân trần trên sàn phòng tắm.
"...Tôi xin lỗi." Erik nói.
"Tại sao anh lại xin lỗi?" Felix cười. Y xốc lại quần áo, giọng điệu thoải mái, dường như đã lấy lại được tự chủ.
"Không phải là một vấn đề nghiêm trọng, chỉ là trông xấu xí hơn một chút." Y đặt tay của mình vào vị trí đó. "Em đã bị chiếc xẻng đá bào vào bên trong cửa xe khi bị tai nạn xe hơi. Lỗi của em, em lười cất lại vào cốp sau khi lau kính."
Erik nhìn y chằm chằm một lúc, sau đó, như thể hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên, hắn quỳ xuống ôm lấy Felix, tựa đầu vào eo y. Y gầy quá. Những đường gân của lưng và xương sống hiện ra thật mỏng trong cánh tay đang khoanh tròn của hắn, như thể chỉ cần dùng lực một chút thôi cũng có thể bị bẻ gãy. Đôi má của hắn cảm nhận được hình dạng của những vết sẹo nhô lên dưới lớp quần áo mỏng. Lần thứ hai, hắn phải thừa nhận trái tim của mình đau buốt.
Cách lớp quần áo, hắn nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo đó.
Sau đó, hắn đứng dậy, ôm lấy khuôn mặt của Felix bằng cả hai tay, và hôn y một lần nữa. Hắn hy vọng những hành động của mình sẽ càng tốt hơn những lời nói: Hắn không hề từ bỏ. Nếu như hôn môi có thể thể hiện hết những gì hắn đang cảm thấy trong trái tim mình – hắn hy vọng là có thể - hắn thực sự muốn tiếp tục hôn y như thế này mà không cần hà tất phải mở miệng.
Khi nghĩ như vậy, giấc mơ trước đây chợt hiện về trong tâm trí hắn. Trong giấc mơ, họ cũng đứng đối mặt với nhau, đi chân trần, đầu ngón chân chạm vào nhau một cách nhẹ nhàng. Hắn đặt tay lên má và cổ Felix, rồi cúi đầu xuống...
Erik không khỏi hít vào một hơi và buông Felix ra. "Em đói không? Tôi sẽ làm cho em chút gì đó để ăn." Hắn lo lắng nói rồi bước vào bếp.
Hắn lấy ra những thứ đã mua chiều qua từ tủ lạnh, bật quạt thông gió của máy hút mùi và bắt đầu làm bữa sáng: Cho một tá cà chua hình tròn màu đỏ tươi vào chảo, đổ vào một ít dầu ô liu, và đậy nắp lại chậm rãi rán; sau đó lấy thêm hai cái chảo nhỏ khác cỡ sáu inch để chiên trứng và thịt xông khói.
Thịt ba chỉ rán vàng trên chảo. Hắn vặn nhỏ lửa và dùng thìa ấn nhẹ miếng thịt.
Hắn vẫn nghĩ về giấc mơ vẫn còn trong đầu mình cách đây không lâu: Hắn ôm mặt Felix bằng cả hai tay và cúi đầu hôn y - nhưng đó không phải là nụ hôn thận trọng như trong thực tế, mà là nụ hôn khiến hắn nghĩ tới thôi cũng đủ xấu hổ, cả người như bị thiêu đốt... Phía sau lưng, dưới chân hắn là một xác chết. Hắn không cần nhìn lại cũng biết đó là một người đã chết, và người chết không phải ai khác mà là chính hắn. Mặc dù hắn chưa bao giờ nhìn thấy người đó trong thực tế và không biết người đó trông như thế nào, nhưng hắn biết người đó là ai trong giấc mơ của mình. Chỉ cần biết vậy là đủ.
"Em không được phép đi đâu." Hắn hung ác cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó tiến đến bên tai, đưa lưỡi ra liếm đôi bông tai hình con chim nhỏ. "...Tôi có thể làm bất cứ thứ gì."
... Erik cảm thấy trên mặt nóng lên. Hắn không biết mình đã học ở đâu những câu nói mang tính đe dọa cấp thấp và trơ trẽn như vậy - nghe giống như một câu thoại của một tên xấu xa trong một bộ phim chiếu rạp: không phải nhân vật phản diện, mà là kiểu người có xăm trổ trên cánh tay, ngực trần, bắt cóc con tin sau đó hắn sẽ sớm bị nhân vật chính trừng trị. Tệ hơn nữa, trong cảnh đó, dưới lòng bàn tay dày cộp của hắn, hai hoặc ba lượt dây thừng dày bằng ngón tay siết vào chiếc cổ mảnh mai – không cần hỏi cũng biết là do tên khốn nào làm.
"Erik, em nghĩ món thịt xông khói này xong đời rồi." Felix nói.
Erik định thần lại và thấy thịt xông khói trong nồi đã biến thành những cục nhỏ cháy xém, và hắn vẫn dùng xẻng nghiền nát chúng liên tục. Hắn vội vàng nhấc một chiếc nồi khác lên và kịp thời cứu món trứng rán.
May mắn thay, vẫn còn rất nhiều thịt xông khói trong gói, thứ cuối cùng đã khiến bữa sáng của họ trở nên vô cùng phong phú. Những lát bánh mì còn sót lại của ngày hôm trước được nướng chín vàng và giòn trong lò nướng bánh mì, ăn kèm với thịt xông khói và trứng rán, cà chua nam việt quất ngon ngọt phủ rau húng xanh. Tất nhiên, có bát đường và kem cà phê mới mua, mọi thứ đều hoàn hảo.
"Đây là bữa sáng ngon nhất mà em đã ăn trong mấy năm gần đây." Felix nói. "Từ khi dọn ra khỏi nhà bố mẹ đẻ, buổi sáng em không được ăn nóng nữa - cà phê cũng không."
"Tôi nghĩ em sẽ nấu bánh crepe cho bữa sáng."
"Không bao giờ." Felix nói với một bàn tay rộng mở. "Em hầu như không thể nấu bất cứ thứ gì, chỉ có thể hâm nóng đồ ăn đóng sẵn trong tủ lạnh thôi."
"Còn bánh mật của ngày hôm qua thì sao?"
"Bán thành phẩm mua trong tiệm bánh, có thể được nướng trong lò mười lăm phút là được - giống như bánh mì đóng hộp."
"Chúng vẫn rất ngon." Erik nói. "Sáng mai tôi sẽ dậy sớm để làm bánh crepe, ừm, nếu em không chê cách làm không chính thống." Hắn ngượng ngùng nói thêm nửa câu sau.
"Làm sao có thể, em thích nhất bánh crepe." Felix cười nói. "Em bây giờ đang rất mong chờ bữa sáng ngày mai."
Ngày mai. Erik lặp lại trong lòng.
Felix cầm ly cà phê trên bàn lên và uống. "Nhân tiện, em sẽ bắt chuyến tàu mười giờ vào ngày mai." Y có vẻ thản nhiên nói. "Anh có tiện đưa em đến nhà ga không?"
"Tất nhiên." Erik nói.
"Cảm ơn anh."
Còn hai mươi lăm tiếng đồng hồ nữa. Erik nghĩ. Hai mươi lăm tiếng mà cứ như hai mươi lăm phút.
Khẳng định sự thật này không khiến hắn cảm thấy bất bình mà còn có một cảm giác yên tâm đến lạ lùng: tựa như người tử tù đã xác định được thời gian cho hành trình cuối cùng, và không cần phải lo lắng về kết quả về sau nữa. Dù sao, thời gian còn lại là của hắn: giữa hắn và giây phút cuối cùng kia còn được hai mươi lăm tiếng đồng hồ.
"Hôm nay em có thể đến Wacklestein với tôi không?" Hắn hỏi.
"Tất nhiên rồi. Chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao? Phải đến đó để lấy lại trang bị của anh chứ." Felix cười. "Nhắc mới nhớ, đó dường như là trách nhiệm của em."
"Sau đó, chúng ta có thể xuống núi theo hướng khác, hướng tới Geiger." Erik lấy điện thoại ra và tra lên tuyến đường đi bộ đường dài trên Komoot để chỉ cho y. "Sẽ phải đi đường vòng. Nhưng phong cảnh rất đẹp."
"Nghe tuyệt thật đấy."
"Đó là con đường đi bộ đường dài yêu thích của tôi." Erik nói, bắt đầu trở nên nhiệt tình. Hắn nhìn những vòng tròn màu xanh lam uốn lượn trên bản đồ màu xanh lá cây nhạt, và những vách đá, cánh đồng cỏ và khu rừng đó lần lượt hiện ra trong đầu hắn. Và hắn có thể đi bộ đến đó với Felix ngay lập tức. Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến người ta thầm thích thú.
"Chúng ta có thể nhìn thấy núi Geiger từ vị trí này, và nếu may mắn, chúng ta cũng có thể nhìn thấy thác nước. Trên đường trở về, chúng ta có thể rẽ vào quán ăn nhỏ của một gia đình người Hy Lạp và dùng bữa tại đó. Thịt nướng và moussaka [1] đều rất ngon."
"Mùa này chắc là đông người lắm," Felix nói. "Cuối tuần dài của kỳ nghỉ Ngày Thống nhất."
"Không sao." Erik vui vẻ nói. "Lão Yannis có quan hệ thân thiết với tôi. Nếu sân thượng hết chỗ, ông ấy nhất định sẽ lôi một cái bàn gấp ra khỏi bếp và và có đủ hai chỗ để chiêu đãi chúng ta."
Felix liếc nhìn hắn. Vẻ phấn khích trên gương mặt Erik khiến y xua tan ý nghĩ muốn nói trong đầu.
"Nếu anh cảm thấy tốt, chúng ta sẽ đi cùng nhau." Y nói.