Felix kết thúc cuộc gọi sau vài phút và đứng dậy đi về phía cửa.
"Sao anh không lên lầu?" Y đóng cửa lớn lại.
"Cậu giữ chìa khóa cửa."
Felix nhìn xuống tay mình. "Ồ, xin lỗi, tôi quên mất." Y cười, rồi đi ngang qua hắn về hướng cầu thang. Erik đi theo sau y.
Chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ bên ngoài trong lối đi. Nhưng Felix không bật đèn, cũng không muốn bật. Hai người đi qua hành lang và bước lên cầu thang trong bóng tối, không nói một lời.
Felix mở cửa ở cuối cầu thang và để Erik vào phòng, sau đó tự mình bước vào, đóng cửa lại. Trong vài giây, họ đột ngột chìm trong bóng tối.
...Erik đột nhiên muốn ném hộp pizza trên tay đi. Hắn muốn ôm Felix mà không để ý bất cứ điều gì, để y ở trong vòng tay của mình, miễn là giống như cái ôm của họ đêm trước, hoặc là siết chặt hơn nữa. Hắn muốn hôn y, muốn được nếm lại hương vị của hai phiến môi xinh đẹp nhất của y, muốn bù đắp cho tất cả những đáp lại mà hắn đã không thể dành cho y lúc đó: vì quá độ kinh ngạc mà hắn đã bỏ cơ hội đáp lại y. Sau một ngày đêm ấp ủ và lên men, phản ứng của hắn tăng lên mạnh mẽ và biến thành một loại ham muốn nóng bỏng và sắc bén trong cơ thể, khiến hắn cảm giác được đau đớn.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
"Xin lỗi," Felix nói. Vừa trả lời điện thoại, y vừa đưa tay bật đèn. Ánh đèn vàng hắt xuống từ trên cao tràn ngập khắp căn phòng. Bầu không khí kỳ lạ trong bóng tối vừa rồi đã biến mất.
Lần này cuộc gọi rất ngắn. Felix cúp máy chỉ sau hai, ba câu.
"Tôi xin lỗi." Y lại xin lỗi. "Tôi hy vọng hắn sẽ không gọi đến nữa."
Erik nhìn y chằm chằm. Quỷ sai thần khiến y bật thốt lên: "Bạn của cậu [1]?"
"Bạn trai cũ." Felix trả lời ngắn gọn. Y bước đến bàn và mở hộp bánh pizza. "Pizza nguội rồi. Tôi nghĩ hâm nóng lại sẽ ăn ngon hơn."
Erik bật lò nướng và cho bánh pizza vào để hâm nóng. Trọng điểm của câu đó cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Hắn đứng trước lò, sững sờ nhìn ánh đèn vàng. Hắn không biết làm thế nào để đối phó với tình cảnh tiếp theo. Giả vờ không nghe thấy câu đó là không thể. Giả vờ ngạc nhiên và xác nhận lại ý nghĩa của nó cũng không cần. Ít nhiều hắn cũng đã nghĩ đến điều này.
"Cậu chia tay khi nào?" Hắn nói đột ngột. Câu hỏi này quá mức cá nhân và vượt quá giới hạn. Nhưng bây giờ hắn không thể quản nhiều như vậy.
"Tám tháng trước."
"Có phải vì hắn mà cậu mới cần uống loại thuốc đó không?"
"Theo một cách nào đó, thì đúng là như vậy," Felix nói. Giọng điệu của y rất bình tĩnh, gần như lạnh lùng.
Erik hiểu rằng câu này có nghĩa là: "Tôi không muốn nói về nó." theo cách của y. Nhưng hắn không thể quản được nhiều như vậy. Cảm xúc rạo rực trong lòng khiến hắn khó nghĩ, cứ để trực giác và sự bốc đồng của mình chiếm ưu thế.
Hắn bước nhanh đến chỗ Felix và ngồi xuống đối diện với y.
"Tâm sự với tôi."
"Không cần," Felix nói. Có một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng y - lúc này Erik ghét nụ cười đó. Nó mang theo một chút đùa cợt, tự ti và hờ hững, khiến cảm xúc của chính hắn dường như trở nên không đáng kể.
"Erik, tôi là một người đồng tính, tôi từng có bạn trai, và tôi đã chia tay. Nếu anh hỏi, tôi tất nhiên có thể thừa nhận điều này với anh, bởi vì tôi không nghĩ rằng anh là một người đồng tính luyến ái. Nhưng nếu tôi có thể, tôi cũng không muốn thảo luận với anh về các chi tiết trong cuộc sống riêng tư của tôi. "
Erik cảm thấy má và cổ mình nóng lên. "Tôi xin lỗi." hắn thấp giọng nói.
"Không sao." Felix nói. "Đừng bận tâm, tôi cũng không để bụng." Y dừng lại. "Chỉ là tôi chưa sẵn sàng. Tôi chưa thể nói về chuyện này."
Erik nhìn y và đột nhiên hạ quyết tâm.
"Vậy thì cậu có thể nói chuyện với tôi về một vấn đề khác được không?"
Felix nhìn hắn chằm chằm.
"Liên quan đến cái gì?"
"Việc riêng của tôi. Nó rất riêng tư. Có lẽ tôi cũng không nên hỏi cậu. Nhưng..." hắn ngước mắt lên và lấy hết can đảm để nhìn đối phương. "Không ai có thể cùng tôi thảo luận về vấn đề này...Tôi đang rất rối."
"Ồ, vậy thì anh nói đi." Felix nói.
Vì vậy, hắn giải thích những gì đã xảy ra ở trung tâm leo núi — liên quan đến tâm tình bất định của hắn sau khi Fabian đột ngột thốt ra câu nói kia. Dù đã hình dung trước vài lần nhưng hắn vẫn còn lắp bắp, và một vài chỗ hắn không nói rõ ràng được – cũng chính là những chỗ hắn vẫn không nghĩ thông. Ở giây phút lúng túng nhất, hắn phải tập trung nhìn vào mặt bàn trước mắt mới có thể tiếp tục nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Felix im lặng lắng nghe. Khi hắn kết thúc lời nói, y hỏi:
"Anh định làm gì bây giờ?"
"...Tôi không biết. Đây căn bản không phải là việc có một số tùy chọn hành động để lựa chọn: Tôi không biết bất kỳ tùy chọn nào cả." Erik nói. Bây giờ phần khó nhất đã được nói ra, lời nói của hắn đã trở nên lưu loát một chút. "Tôi không biết liệu mình có bị coi là một người đồng tính luyến ái hay không...Đó là lý do tại sao tôi nghĩ tốt hơn nên hỏi cậu."
"Tại sao anh nghĩ tôi phải biết?"
"Bởi vì...trực giác. Tôi nghĩ vậy." Hắn cụp mắt xuống.
Y yên lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nghe này, tôi không nghĩ mình là một người tư vấn phù hợp. Là người đồng tính không có nghĩa là tôi có thể hiểu và xác định cảm xúc của người khác về người cùng giới. Nhưng nếu bản năng của anh đòi hỏi tôi phải nói điều gì đó: Anh không phải. Đó là đánh giá phản ứng của tôi đối với anh tối hôm trước." Y lời ít ý nhiều nói.
Erik không nói; trên thực tế, hắn không thể nói. Tim hắn đập mạnh, giống như mọi lần hắn nghĩ đến cảnh tượng đó trước đây...So với mỗi lần thì đều lợi hại hơn.
"Tôi nghĩ rằng anh chỉ hơi không chắc chắn về xu hướng tình dục của mình, bởi vì hành vi mất kiểm soát của tôi. Tôi không nên như thế vì đã tạo cho anh một số suy nghĩ khó hiểu, sự tò mò về tình dục, thêm vào đó còn có sự bốc đồng.", Y trầm ngâm nói. "Nhưng tôi không nghĩ anh có liên quan đến tới đồng tính luyến ái, cho nên ý nghĩ này liền làm cho anh sợ hãi."
"Tôi không sợ hãi." Erik phản đối yếu ớt. "... Tôi đã nghĩ đến, loại chuyện đó."
"Ồ? Khi nào?"
"Khi tôi còn học cấp hai. Tôi nghĩ tôi có chút thích... người bạn thân nhất của tôi." Hắn nhìn mặt bàn trước mặt. "Nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó. Bởi vì cậu ta rõ ràng không có ý tứ kia. Và cậu ta ghét tôi kinh khủng vì tôi đã cướp đi người con gái mà cậu ta thích."
"Tại sao anh lại cướp bạn gái của anh ta?" Felix nói. Thái độ của y rõ ràng là buông lỏng hơn một ít. "Đó không giống như một cái gì mà anh sẽ làm."
"Tôi không cố ý." Erik thì thầm. "Ba người chúng tôi luôn ở bên nhau. Tôi và Peter là bạn học, cậu ta hơn tôi một bậc; Hannah là hàng xóm của cậu ta. Chúng tôi luôn chơi cùng nhau kể từ khi tôi chuyển đến đây lúc tôi tám, chín tuổi. Tôi không biết chuyện này xảy ra như thế nào... đến khi tôi biết thì đã quá muộn, và tôi không biết phải làm gì mới được."
"Anh không biết mình yêu anh ta hay cô gái kia?"
Erik do dự và lắc đầu. "Tôi nghĩ tôi là một người rất buồn tẻ và ngu ngốc, đặc biệt là trong vấn đề này." Hắn giật mình nói. "Tôi thích Peter, cũng thích Hannah, rất thích nhưng...có vẻ không giống nhau. Tôi biết Hannah là bạn gái của Peter, nên tôi chưa bao giờ nghĩ cụ thể về điều đó. Tôi nghĩ tôi thích nhất là khi ba chúng tôi ở cùng nhau, cảm giác thật an toàn, ấm áp và hạnh phúc, tôi đã nghĩ rằng...Tôi ước gì chúng tôi mãi mãi luôn như vậy.
"Peter là người thông minh nhất trong chúng tôi. Cậu ấy có thành tích rất tốt và một quỹ học bổng đã tài trợ cho cậu ta đến Berlin học đại học. Cậu ta muốn Hannah đi cùng mình. Nhưng Hannah nói với tôi rằng cô ấy không muốn rời khỏi đây, cô ấy không muốn rời đi...tôi...Tôi cảm thấy rất tệ. Lúc đó tôi còn chưa đủ mười bảy tuổi, căn bản không nghĩ được nhiều như thế... Vừa nghĩ đến họ sẽ cùng nhau rời đi, tôi thực sự rất đau khổ. Và tôi không thể yêu cầu ai trong hai người họ ở lại vì tôi. Vì vậy, khi Hannah chạy đến và nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi và sẽ ở bên tôi, tôi cảm thấy rằng tôi thực sự đã yêu cô ấy. "
"Còn Peter thì sao?"
"Tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để nói với Peter về điều đó, và sau đó cậu ta đến gặp tôi và nói với tôi rằng cậu ta đã biết sự thật. Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng tôi thích cậu ta rất nhiều... Tôi không thích gì ở Hannah cả. Thậm chí tôi thà rằng cậu ta bỏ đi cùng Hannah, để tôi một mình, vì tôi không muốn thấy cậu ta buồn...nhưng thời điểm đó tôi không thể nói gì cả vì Hannah đã là bạn gái của tôi và Peter đã đến Berlin một mình. "
"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với anh và Hannah?"
"Chúng tôi ở bên nhau gần hai năm. Sau đó Hannah đến Ulm [2] để học nghề và mỗi tuần chỉ có thể trở về một lần. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đang yêu một người khác, một kỹ sư hay gì đó, vì vậy tốt hơn hết là chúng tôi nên làm bạn. Tôi đồng ý. Tất nhiên tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Điều này có làm anh đau lòng không?"
"Rất đau lòng." Erik nói.
"Vậy, bây giờ anh trả lời tôi một câu hỏi nữa: anh và Hannah có cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng nhau không?"
"Có, chúng tôi đã khá vui vẻ khi ở bên nhau."
"Ý tôi là, trong quan hệ tình dục?"
"Tôi nghĩ vậy." Erik đỏ mặt. "Đôi khi Hannah sẽ phàn nàn rằng tôi không đủ nhiệt tình với cô ấy. Nhưng hầu hết thời gian cô ấy đều hài lòng."
"Cho nên không phải đã rõ ràng rồi sao?" Felix nói. "Anh không có bất cứ vấn đề gì với các cô gái: anh có thể yêu họ, quan hệ tình dục với họ, giống như hầu hết đàn ông trong xã hội của chúng ta. Anh không phải là người đồng tính, bởi vì rõ ràng anh thường không tích cực nảy sinh khát khao tình dục với người cùng giới. Chỉ trong một số trường hợp hiếm hoi, anh - bởi vì một sự việc không giống bình thường hoặc trong một bầu không khí đặc thù – sẽ có cảm giác với người đồng giới. Theo như tôi biết thì, những người dị tính cũng sẽ gặp một, hai lần chuyện như thế."
"Tôi chỉ cảm thấy như vậy hai lần", Erik nói. "Khi Peter rời đi, và hiện tại." Hắn nhìn y, giọng run run. "Nhưng chỉ có cảm giác ở hiện tại là quá rõ ràng." Có một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Rất có thể," Felix nói nhỏ. "Bởi vì tình huống lần trước rất khác: anh đã có bạn gái, và anh biết rằng Peter không có đồng tính luyến ái, anh ta sẽ không đáp lại anh. Và với tôi, anh có thể cảm thấy rằng có một chút khả năng. Điều đó khiến các giác quan của anh háo hức muốn thử."
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy họ. Felix tựa lưng vào lưng ghế, dường như vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Tôi biết anh đang nghĩ gì, Erik." Y cẩn thận nói. "Tôi cũng sẽ không giả vờ rằng tôi không nghĩ về nó. Thế nhưng không được."
"... Không được." Hắn nhỏ giọng lặp lại.
"Ừm." Felix nói. "Tôi không giống như anh. Tôi thú nhận với gia đình năm tôi mười ba tuổi, vì lúc đó tôi biết tôi không thể yêu và lấy một người phụ nữ làm vợ. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng anh, Erik, anh có quyền lựa chọn: anh có thể lựa chọn tương đối dễ dàng. "
Hắn ngây người nhìn y.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Tôi không hiểu..."
"Không hiểu sao?" Y lại bày ra nụ cười có chút giễu cợt.
"À, để tôi nói cho anh biết: Có một sự thôi thúc tình dục đối với một người đồng giới dưới sự chi phối của cảm xúc là một chuyện, nhưng trong mắt mọi người xung quanh bị gắn mác là một tên đồng tính luyến ái lại là một chuyện khác. Đừng tưởng rằng chính phủ cho phép người đồng tính có thể kết hôn và ở chỗ chúng tôi có một hoặc hai bộ trưởng liên bang công khai là người đồng tính thì một người đồng tính sẽ dễ sống như một người dị tính. Không quản pháp luật làm sao thay đổi, nhưng vẫn sẽ luôn có người không thể chấp nhận loại chuyện này. Khi tôi về thú nhận với bố tôi vào mười năm trước, ông ấy gọi tôi là đồ biến thái, còn nói tôi đã xem quá nhiều chương trình khó chịu trên Internet và não của tôi đã hỏng rồi. Ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà của ông ấy và nói đừng bao giờ quay lại. Anh có tin được không? Tại thời điểm đó, "Đạo luật kết hôn đồng tính" đã có hiệu lực mười năm. Tôi cũng không tin rằng mười năm nữa có thể thay đổi suy nghĩ của những người này. Luật pháp không thể quy định mọi người suy nghĩ như thế nào."
"Các cộng đồng tiên phong ở Berlin hay Hamburg không đại diện cho những vùng nông thôn rộng lớn của nước Đức. Ở một thị trấn nhỏ như ở đây, mọi người đều có thể nghĩ vậy. Hầu hết họ sẽ không ở trước mặt anh gọi anh là đồ biến thái, giống như người bố thẳng tính của tôi, nhưng họ sẽ thì xì xào bàn tán sau lưng anh và nói rằng từ nhỏ anh đã là một tên kỳ quái và chỗ nào của anh cũng không tốt. Đến một người đàn ông xấu xí cũng sẽ cho rằng anh có khả năng sẽ quấy rối tình dục bọn họ, còn phụ nữ sẽ cảm thấy anh sẽ dạy hư con của họ và cản trở họ trở thành bà nội. Những người bạn của anh vì không muốn trở thành một đối tượng bị bàn tán chung với anh nên cũng sẽ không còn qua lại với anh nữa, hoặc là để tránh cho những người khác cảm thấy không vui, sẽ lặng lẽ gạch tên của anh ra khỏi danh sách khách mời lần sau. Tôi nghĩ anh phải biết, vào bất cứ lúc nào, khi lựa chọn của anh không giống đại đa số người khác thì cuộc sống của anh sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Cho nên nếu có thể lựa chọn, tại sao anh lại muốn rước phiền phức đến cho mình?"
"Cho đến bây giờ, anh nhiều lắm cũng chỉ có một ít khuynh hướng đồng tính. Phải nói rằng điều này là do tôi kích thích, anh cũng biết rằng tôi sẽ sớm rời khỏi đây, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Anh sẽ dễ dàng quên đi những suy nghĩ vớ vẩn này, dù sao thì cũng không có chuyện gì thực sự phát sinh, đúng không? Ngoại trừ việc tôi mất khống chế và hôn anh, nhưng đó là chuyện của tôi, không phải của anh. Anh hoàn toàn có thể giải thích với bạn bè rằng chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ý thích bất chợt, họ sẽ chấp nhận thôi, vì đây là một sự thật, và mọi người đều có thể thấy rằng anh là một người lương thiện như vậy, theo thời gian, họ sẽ quên. Anh có thể dễ dàng tìm một người phụ nữ anh yêu, cùng cô ấy kết hôn, sinh mấy đứa trẻ, trở lại thị trấn nhỏ cùng nhau an ổn trải qua."
"Đối với tôi, anh cũng biết đấy, mặc dù tôi sinh ra ở Đức nhưng phần lớn thời gian tôi đều ở nước ngoài. Môi trường sống mà tôi chọn, và tất cả những người tôi kết giao, đều rất khác so với ở đây...Cách sống của tôi không tương thích với nơi này. Anh hiểu tôi chứ? "
Erik nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lục khiến người khác mất tập trung và say mê ấy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Đương nhiên. Hắn nghĩ. Y đến từ thành phố, một xã hội hiện đại và cởi mở. Y đẹp như vậy chắc cũng có nhiều người yêu, thông minh và lanh lợi như chính y... Căn bản y không thể quan tâm đến một kẻ ngốc sống ở một phố núi nhỏ, không hiểu tiếng Pháp, và không hiểu xu hướng tính dục của mình.
"Tôi chỉ ở đây trong kỳ nghỉ. Tôi không muốn nhận một sứ mệnh quan trọng thế này để thay đổi tính hướng và cuộc sống của những người xa lạ." Felix nói. "Và tôi phải nói rằng, như thế là quá tội lỗi."
"Tôi hiểu." Erik thì thầm.
Felix mỉm cười. Không có sự mỉa mai nào trong nụ cười của y, đối với người khác hay chính bản thân y.
"——Vậy chúng ta có thể kết thúc chủ đề kỳ lạ này không?"
"Tất nhiên." Erik đáp, và rồi chợt nhận ra điều gì đó: Có một mùi khét nặng trong không khí.
"——God! Pizza!" Hắn bật dậy và chạy đến lò nướng.
Đã quá muộn. Thứ mà ban đầu là pizza bây giờ cháy đen kịt. Khói bốc lên nghi ngút trong lò, và hắn phải đóng công tắc ngay lập tức để tiếng chuông báo động của máy dò khói.
"Tôi xin lỗi, chiếc bánh pizza nấm của cậu." Hắn ngượng ngùng xin lỗi. "... Tôi quên canh thời gian."
Họ chia phần nước cam và ăn phần còn lại của chiếc bánh pizza thập cẩm. Bánh pizza gần như đã nguội. Giống như đề tài vừa rồi họ đàm luận. Ai cũng không muốn hâm nóng ý đồ tiếp tục thảo luận.