Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 71: Lạc Nhạc nghiêng đầu: HOÀNG THƯỢNG VÀ PHU NHÂN KHÔNG TRONG SÁNG



Sau chuyện này Tiểu Đậu Tử viết thư cho Tiết Khinh Cầu, báo cho hắn biết âm mưu của Thái hậu.

Lại nói Tiết Ý Nồng sau khi rời khỏi Dưỡng Tức Cung, trực tiếp đi đến Khôn Viên Cung. Vì Dư Thời Hữu đang bị cấm túc, cho nên cung nhân cũng cực kỳ lười biếng, không có ai đốc thúc, mặc cho lá khô rơi đầy khắp sân, cũng không có người quét dọn. Nhìn Khôn Viên Cung giống như một lãnh cung, tiêu điều, hoang phế, lạnh lẽo.

Tiết Ý Nồng chợt thấy, trong lòng chua xót. Để cho Nhậm công công tuyên ý chỉ, cung nhân trong Khôn Viên Cung mới bắt đầu quét tước, nghe nói Hoàng thượng đến, cho rằng Hoàng hậu lần này có thể được ân sủng, tự nhiên lại vui mừng hớn hở.

Dư Thời Hữu nghe thấy những lời này, cũng chỉ là nhàn nhạt nói, "Đã biết." Không chú trọng thay đổi xiêm y, trực tiếp ra nghênh đón. Tiết Ý Nồng thấy nàng ăn mặc đạm bạc, trong bối cảnh không sức sống này, bỗng nhiên hết sức nổi bật.

"Hoàng hậu."

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng đến đây, nên không có chuẩn bị tiếp đón."

Tiết Ý Nồng nói: "Vào trong ngồi đi." Hai người ngồi xuống nói chuyện, Tiết Ý Nồng nhìn xung quanh, nói: "Có phải đám cung nhân lười biếng không? Nơi này của ngươi giống như là mấy ngàn năm không có người ở vậy."

Dư Thời Hữu nhẹ nhàng cười, mở miệng nói: "Hoàng thượng muốn nói thần thiếp là yêu tinh sao? Thần thiếp không kham nổi, nếu là yêu tinh..." Nàng không nói nữa, hỏi lý do Tiết Ý Nồng đến đây.

"Trẫm có chuyện phải làm phiền ngươi, dĩ nhiên Thái hậu cũng đã đồng ý, cũng là do bà ấy đề nghị. Vào xuân, trong triều cũng có dâng sớ đề nghị tuyển tú. Dù sao đây là cũng là chuyện của hậu cung. Hoàng hậu thân là đứng đầu lục cung, cho nên chuyện này vẫn là do ngươi phụ trách là tốt nhất."

"Thích hợp sao?"

"Dĩ nhiên."

"Vậy theo ý của Hoàng thượng, thần thiếp nên tuyển chọn như thế nào mới phải?"

Lại hỏi nàng, nàng làm sao biết. "Ngươi là Hoàng hậu, ngươi tự định đoạt."

"Vậy còn Từ Sơ Đồng? Hoàng thượng dự định xử lý như thế nào."

"Trẫm định để cho nàng ấy ứng tuyển. Ngươi chọn thêm bốn người hợp mắt ngươi là được rồi. Nếu là còn nhiều ứng viên, thì để cho Thái thượng hoàng chọn. Năm nay, ông ấy muốn tuyển phi."

Dư Thời Hữu sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng mà thái độ của Tiết Ý Nồng không giống là đang nói giỡn. Không khỏi ngây ngẩn, nhớ đến lúc trước Tiết Tiệm Ly nói về phụ mẫu của mình, lúc nào cũng rất tự hào. Nào là với thân phận tôn quý như Tiết Định Sơn, muốn có bao nhiêu nữ nhân mà không được. Vậy mà chỉ có duy nhất một hạ Thái hậu. Lúc đó, hắn chính là mẫu người yêu lý tưởng trong lòng tất cả thiếu nữ.

Không nghĩ đến, về già đổi tính. Không biết Hạ Thái hậu có đau khổ không? Chuyện này nàng dĩ nhiên không thể nói với Tiết Ý Nồng. Nghị luận về chuyện người khác vốn là không tốt, huống chi đó là phụ thân của Hoàng thượng.

Nàng nói: "Dạ. Thần thiếp biết, nhưng mà Thái thượng hoàng muốn tuyển phi, không phải nên do mẫu hậu làm chủ thì tốt hơn sao?"

"Tuy là như vậy, nhưng mẫu hậu đã lớn tuổi, chỉ muốn thanh tâm dưỡng lão." Hơn nữa để bà ấy tuyển chọn, chỉ sợ quá tàn nhẫn đối với bà ấy. Trước đó Hạ Thái hậu đã từng đề cập với nàng, nàng vẫn nhớ như in ánh mắt đó cho đến tận ngày nay, đó là sự bất lực và tiếc nuối. Bây giờ, nàng làm sao nhẫn tâm đâm theo một nhát vào trái tim đang rỉ máu của bà.

Dư Thời Hữu là người thông minh, nghe Tiết Ý Nồng tránh nặng tìm nhẹ, trong lòng đã hiểu. Nhưng có đôi lời vẫn còn muốn nói rõ ràng với Tiết Ý Nồng, "Nếu đã vậy, thần thiếp sao dám không lo lắng? Không biết Hoàng thượng có yêu cầu gì không, vạn nhất Thái hậu..." Bên kia nếu có yêu cầu gì, nàng cũng không dám không đáp ứng, đến lúc đó lại đắc tội với Hoàng thượng. Những lời này vẫn nên nói rõ ràng từ sớm.

Tiết Ý Nồng hiểu ý, "Bà ấy nếu đề nghị ngươi làm gì, nhất định là có điều kiện, yên tâm, cứ làm theo ý của bà ấy là được rồi." Hôm Tết nguyên tiêu, hành động của Thái hậu đã hết sức rõ ràng, sợ là sẽ phải tuyển một người từ bên họ ngoại.

Nếu nàng không đồng ý, sợ Từ Sơ Đồng cũng khó qua ải này. Nếu Thái hậu đã lui một bước, vậy nàng cũng phải nhượng bộ một bước mới được.

Dư Thời Hữu hiểu ý nàng, nói: "Dạ."

Sau khi Tiết Ý Nồng rời đi. Mấy ngày sau, quả nhiên Thái hậu cho Tiểu Đậu Tử đến truyền lời, "Hoàng hậu, Thái hậu truyền lời muốn mời ngài đi Dưỡng Tức Cung một chuyến, thương nghị việc tuyển tú."

Dư Thời Hữu hiểu ý, nói: "Công công chờ một chút, Bổn cung thay đổi xiêm ý, rồi sẽ đi gặp Thái hậu."

"Dạ, chúng ta chờ."

Dư Thời Hữu không để cho Tiểu Đậu Tử và Thái hậu chờ quá lâu, nhanh chóng dẫn theo đoàn người đi qua thỉnh an. Hôm nay khí sắc của Thái hậu đặc biệt tốt, vừa thấy nàng, đã nở nụ cười ôn hòa trên mặt. Chờ nàng thỉnh an xong, vẫy vẫy tay, nói: "Hoàng hậu, đến đây, đến ngồi cạnh ai gia. Ai gia đã lâu không thấy ngươi, ngươi gầy đi rất nhiều, ngươi phải bảo trọng thân thể thật tốt mới được."

Đối với sự quan tâm của Thái hậu, Dư Thời Hữu nói: "Tạ Thái hậu." Nghe lời, ngồi xuống bên cạnh Thái hậu. Thái hậu hỏi nàng đã trôi qua khoảng thời gian bị cấm túc như thế nào, nói cho bà ấy nghe có người nào vô tình lạnh nhạt với nàng không, "Đa tạ Thái hậu quan tâm, mọi người đối với thần thiếp không tệ, Hoàng thượng cũng hết lòng chiếu cố." Mặc dù những người đó lười biếng, cho là nàng bị thất sủng, còn thời khắc muốn rời khỏi Khôn Viên Cung, nhưng ở trước mặt Thái hậu thì không nên biểu lộ ấm ức gì. Nàng cũng không muốn trở thành một nữ nhân đầy bụng oán khí, than thở gây nên những đàm tiếu, thị phi. Như vậy chỉ khiến cho nhiều người càng chán ghét.

Thái hậu thấy nàng nói như vậy, biết nàng cũng là một người thông minh, nên không nói gì nữa. Trực tiếp nhắc tới việc tuyển tú, "Hoàng hậu có kế hoạch gì chưa?"

"Đây là lần đầu tiên thần thiếp quản chuyện này, vẫn chưa có kế hoạch gì. Nếu như Thái hậu không chê bai, mong rằng chỉ điểm thần thiếp một hai, để cho thần thiếp hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt."

Còn biết hỏi ý bà, xem ra việc cấm túc cũng có chút tác dụng. Ít nhất so với trước đã thông minh hơn nhiều, Thái hậu nói: "Hoàng thượng để cho ngươi làm chuyện này, dĩ nhiên là tin tưởng ánh mắt nhìn người của ngươi. Nhưng mà cho dù ngươi thông minh đi nữa, rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm. Huống chi lần này quy mô tuyển chọn là cả nước, có đủ các thể loại giai nhân, thiên thiên vạn vạn, quả thật rất khó chọn. Nhưng mà dù khó thế nào đi nữa, cũng phải luôn có luật lệ. Đầu tiên phải là nhân phẩm trong sạch, xuất thân giàu nghèo không thành vấn đề, tính tình ôn hòa. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ, liền cãi qua cãi lại. Đây chẳng khác nào đám nữ nhân đanh đá ngoài phố chợ."

Thái hậu nói một câu, Dư Thời Hữu ứng một câu. Thái hậu đối với thái độ thuận theo của nàng rất là hài lòng, bà vờ như vô tình nhắc đến, tùy ý nói: "Lần trước các vị tiểu thư của phủ Quốc công nhập cung, ai gia thấy Tư Huyền tác phong tự nhiên thoải mái, không giống như những vị cô nương khác, xoắn xuýt không hiểu sự đời."

Dư Thời Hữu nói: "Ý ngài là Nhị tiểu thư của phủ Quốc công? Thần thiếp cũng có chút ấn tượng với nàng ấy, còn nghe Hoàng thượng khen ngợi nàng ấy hoạt bát đáng yêu."

Thái hậu nói: "Thật không? Ấn tượng của Hoàng thượng đối với nàng ấy cũng không tệ nja?"

Dư Thời Hữu cười nói: "Thần thiếp nghe được, chính xác là như vậy."

"Như vậy mới phải, hậu cung cũng nên có thêm một vài nữ hài tử khả ái, hiểu chuyện như vậy mới phải. Chứ ai cũng giống như Từ Sơ Đồng, cứ như vậy hậu cung cũng sắp trở thành hang động hồ ly tinh rồi." Lời này, Dư Thời Hữu không để vào tai, mặc cho Thái hậu cằn nhằn đi. Bởi vì trong lúc tức giận, Thái hậu nói hơi nhiều, thấy Dư Thời Hữu tuy nghe nhưng cũng chỉ im miệng, bà tự nói mấy câu, "Ngươi xem, lớn tuổi rồi, nói nhiều thành nói nhảm. Ngươi đừng chê bai. Đừng đem những lời của ai gia nói mà để ở trong lòng, Hoàng thượng thích mới là quan trọng nhất"

" Dạ, thần thiếp nhớ."

Căn dặn xong chuyện này, Thái hậu khinh bỉ. "Ai gia nói nhiều chuyện với ngươi. Ngươi đừng trách ai gia phiền phức. Được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, việc tuyển tú là đại sự, có nhiều chuyện phải lo lắng."

" Dạ, thần thiếp cáo lui."

Bên ngoài biết Hoàng hậu làm chủ việc tuyển tú, là sự ân sủng của Hoàng thượng. Hơn nữa nàng một câu nói, là có thể thay đổi số kiếp của một nhà. Vì thế mà phủ Thừa tướng bỗng trở nên náo nhiệt, xôm tụ hơn. Lễ vật được tặng đã tràn qua ngưỡng cửa, Dư Thừa tướng đành phải đóng cửa không tiếp.

Chỉ có nhị tử Dư Trường Khánh là cực kỳ bỉ ổi. Hắn cho rằng trời kêu ai nấy dạ, thời đến đỡ không kịp, không biết tranh thủ, chỉ khiến ông trời tức giận mà quở trách. Vì vậy hắn len lút nhận rất nhiều thứ. Trong đó có không ít nhờ vả, nói là nếu có thể thay bọn họ nói vài câu ở trước mặt Hoàng hậu.

Không chỉ kinh thành bận rộn như một nồi cháo lòng, các địa phương khác cũng bận rộn không kém.

Chẳng hạn như Cung Kính Vương phủ. Tiết Khinh Cầu sau khi nhận được mật thám từ Tiểu Đậu Tử công công, không khỏi mừng rỡ. Lúc này thời điểm thích hợp đem người đi nhét vào trong cung. Tuyển tú là cơ hội cực tốt. Trước đó, trong phủ đã sớm tìm không ít nữ tử dung mạo xinh đẹp, còn được huấn luyện, đều là nhất đẳng mỹ nhân. Đây là vũ khí tốt nhất của hắn, gián điệp hoàn mỹ nhất, chỉ cần nghĩ biện pháp đem những người này đưa vào trong cung, giết chết Tiết Ý Nồng đều là dễ như trở bàn tay.

Từ Mạc Liêu ở bên cạnh nói: "Vương gia, trong cung đã có Từ Sơ Đồng, cần gì phải đưa thêm người khác nữa." Hắn quan sát tỉ mỉ, đã phát hiện Tiết Khinh Cầu có nhiều chỗ khác thươnf, nhất là kể từ sau khi mừng Tết nguyên đán ở kinh kỳ trở về. Sự chú ý của Tiết Khinh Cầu đối với Từ Sơ Đồng ngày càng tăng, số lần nhắc ở cửa miệng ngày càng nhiều. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, ít là nhất đối với Từ Mạc Liêu mà nói.

"Một mình nàng ấy sợ khó đối phó với Tiết Ý Nồng, nên cần phải có nhiều người, mọi chuyện cũng hoàn thành dễ dàng hơn. Chúng ta cũng không thể đem tất cả vốn liếng đặt vào một người." Ngoài mặt thì có vẻ giống như sắp xếp, lo lắng, tính toán cho Từ Sơ Đồng, chỉ có trong lòng hắn biết, hắn cực kỳ không muốn Từ Sơ Đồng có quá nhiều tiếp xúc với Tiết Ý Nồng. Việc Từ Sơ Đồng mua áo choàng lông cừu lần trước đã kích động hắn.

Từ Sơ Đồng là muốn bỏ rơi hắn, muốn leo lên cây cao bóng cả khác. Lòng tự ái của Tiết Khinh Cầu bị đả kích lớn, vừa nghĩ đến hai người kia thân mật với nhau. Hắn ghen tị, ức chế muốn phun ra lửa.

Con người thật kỳ lạ. Khi có không biết giữ, đến khi thuộc về người khác thì lại cực kỳ quý trọng.

Từ Mạc Liêu nhìn ánh mắt hung hăng của Tiết Khinh Cầu, trầm ngâm, trong lòng cảm thấy bi ai thay cho thân muội muội của hắn, nàng ấy si tình Tiết Khinh Cầu từ lâu, mà Tiết Khinh Cầu không thèm nhìn dù chỉ một ánh mắt. Hắn cảm thấy nên vì thân muội muội của mình cứu vãn một chút tình huống.

"Vương gia, thuộc hạ đã tìm được cao thủ mô phỏng người và vật."

"Hả, thật không?" Tiết Khinh Cầu bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, "Như thế nào? Hắn có đáp ứng làm việc cho chúng ta?"

" Dạ, cái gì cũng có thể mua được bằng tiền. Nhưng mà sẽ dùng ai để giả mạo Từ Sơ Ảnh. Vương gia đã có chủ ý chưa?"

"Cái này có gì khó, ngươi liền dựa theo dáng vẻ của Từ Sơ Đồng tìm một kẻ bắt chước theo không được sao, lấy bức họa của Từ Sơ Đồng đưa cho vị cao thủ ấy tạo hình."

Từ Mạc Liêu lắc đầu, "Vương gia, chuyện không đơn giản như vậy. Từ Sơ Đồng thông minh như thế nào, mà chúng ta lại hiểu biết rất ít về Từ Sơ Ảnh. Nếu tùy tiện tìm một người, cho dù có dáng vẻ bắt chước giống y chang, nhưng chỉ cần ở chung một lúc sẽ bị lộ ngay."

"Vậy ngươi nói, chúng ta phải làm sao bây giờ. Theo cách ngươi nói, ngươi có ý tưởng gì không?"

Từ Mạc Liêu chính là chờ hắn nói những lời này, " Dạ, thuộc hạ vì chuyện này cũng đã suy nghĩ rất lâu, cũng nhờ Mộ Nhiên nhắc nhở thuộc hạ.."

"Nàng ấy nói gì?"

"Muội ấy đề nghị để muội ấy giả trang. Dù sao muội ấy cùng với tỷ muội Từ Sơ Đồng cùng nhau lớn lên, nên cũng hiểu biết rất nhiều chuyện về họ. Hơn nữa dáng người giữa các nàng cũng xấp xỉ, không hơn không kém. Nhưng mà Vương gia, ngài biết thuộc hạ cũng chỉ có duy nhất một muội muội này, hơn nữa..." Hơn nữa muội ấy si tình với ngài như vậy, lời này Từ Mạc Liêu dĩ nhiên không dám nói thẳng ra.

Tiết Khinh Cầu lại hiểu được, "Yên tâm, đợi sau khi chuyện thành công, Bổn vương sẽ không bạc đãi huynh muội các ngươi. Mộ Nhiên một lòng mến mộ Bổn vương, Bổn Vương trong lòng hiểu rõ, đợi Bổn vương xưng đế, nhất định sẽ phong nàng ấy làm quý phi."

Có tương lai huy hoàng như vậy, Từ Mạc Liêu nói tạ ơn không dứt, nói: "Đa tạ vương gia, những lời này Vương gia vẫn nên tự mình nói với muội ấy, muội ấy nhất định sẽ càng vui vẻ hơn."

Tiết Khinh Cầu nói: " Được." Không phải chỉ tiếp nhận nữ nhân sao, có vấn đề gì đâu, hắn cũng không có nhiều nỗi băn khoăn như Tiết Ý Nồng. Hơn nữa nghĩ đến việc mình biết 'Bí mật' của Tiết Ý Nồng. Tiết Khinh Cầu có một ý tưởng rất kỳ diệu—— hắn chuẩn bị cho Tiết Ý Nồng đội vài cái mũ xanh.

Dù sao Tiết Ý Nồng cũng không có khả năng sinh con, nghĩ đến trong lòng cũng là vô cùng sốt ruột. Nếu là biết có người tặng nhi tử miễn phí, nhất định sẽ hết sức cảm kích đi!

Sau khi ý chỉ tuyển tú vừa ban ra, nữ nhi cả nước đều sôi nổi, háo hức ứng tuyển. Sau đó lại nghe nói Thái thượng hoàng cũng muốn tuyển phi, trong lòng mọi người cũng có ít nhiều mâu thuẫn. Nếu gả cho Thái thượng hoàng thì cả đời nhất định phong quang, nhưng mà Thái thượng hoàng vừa già vừa xấu, không thể so Hoàng thượng tiểu thịt tươi.

Trái tim của cô nương gia, như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển khơi, dập dìu, tính hết bàn tay trái, tính qua bàn tay phải, muốn tính kỹ một chút, xem là gả cho người nào thì phù hợp hơn, tiểu bàn tính trong lòng cứ tính tới tính lui.

Cũng bởi vì vậy, mà cả nước có rất nhiều tin tức sự kiện nổi bật.

Lúc này, Từ Sơ Đồng đang nằm ở ghế quý phi, một tay đặt sau ót, tán gẫu với Tiết Ý Nồng, nói về những tin tức thu được, "Hoàng thượng ngài cũng không biết đâu, vì ngài rất nhiều người đã hòa ly, còn có rất nhiều quan gia hưu thê, hưu thiếp nữa chứ?"

"Thật không? Tại sao vậy?"

"Mong muốn đổi đời, ai kêu Hoàng thượng ra điều kiện nữ nhân dù bị hưu, chỉ cần không có con cháu đều có thể ứng tuyển. Rất nhiều người liền nhắm ngay khe hở này mà giở trò, muốn hiến thê, hiến thiếp."

"Vậy cũng không đảm bảo trẫm nhất định sẽ vừa ý các nàng ấy, hơn nữa số lượng không được quá năm người, nhiều người như vậy, cơ hội rất nhỏ."

Từ Sơ Đồng cười nói: "Vậy cũng không có nghĩa là không có."

Tiết Ý Nồng xem thường, cảm thấy nếu thật như Từ Sơ Đồng nói như vậy, không phải quá điên cuồng sao, nhưng mà giàu sang hấp dẫn người, cũng rất khó nói là không thể nào đi.

Từ Sơ Đồng mỉm cười nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng ấy, trên mặt vui vẻ thỏa mãn, giống như là thưởng thức tiểu hài tử của mình vậy. Chờ Tiết Ý Nồng nghĩ xong, nàng mới nói: "Ta cũng dự định lúc này sẽ xuất cung."

"Vậy sao, phải tách ra sao. Vậy phải đợi một vài ngày mới có thể gặp mặt."

"Đúng vậy, còn phải đăng ký ứng tuyển, vượt qua các vòng tuyển chọn, rồi cuối cùng gặp Hoàng hậu. Chỉ sợ vạn nhất, chỉ có vài người được chọn đến trước mặt Hoàng thượng, ta sợ mình không thể trúng tuyển." Nàng thở dài.

Tiết Ý Nồng khẩn trương, "Sao lại có thể như vậy được, còn có người hơn được Sơ Đồng sao?"

" Ừ, thiên hạ cũng không thiếu những điều kỳ lạ, có ta, tự nhiên cũng có người khác thôi. Nếu là gặp một người ngang ngửa với ta, Hoàng thượng ngài sẽ chọn như thế nào đây?" Nàng giống như đa số nữ nhi đang yêu, nhỏ mọn, muốn dò xét, khi hỏi, trong lòng cũng hồi hộp, lo sợ bất an, giương mắt nhìn Tiết Ý Nồng, dáng vẻ hết sức mong đợi.

"Trẫm đại khái sẽ rất khó chọn đây." Tiết Ý Nồng nhìn thấu tâm tư của Từ Sơ Đồng, cố ý cau mày, trầm mặt nói, Từ Sơ Đồng cầm lấy một hạt dưa đặt ở trên tay vịn ném qua. Tiết Ý Nồng bắt từng hạt một, bỏ vào miệng cắn, cười nói: "Tạ Sơ Đồng ban thưởng."

"Không thèm nói chuyện với ngài nữa, mặc kệ ngài."

Từ Sơ Đồng xoay người, quay lưng lại, Tiết Ý Nồng mỉm cười đến dỗ nàng. Tiết Ý Nồng biết ý, đi đến trước mặt nàng, cười nói: "Sơ Đồng, nàng đừng giận, trẫm nói giỡn thôi. Trẫm biết nàng tốt nhất, sao có thể thích người khác được chứ. Các nàng ấy có muốn cũng không được? Trẫm chỉ vì nàng mới cử hành tuyển tú mà?"

Tiết Ý Nồng nói đến khô cả họng, Từ Sơ Đồng vẫn mặc kệ nàng, cuối cùng không thể không uy hiếp nói: "Nếu vẫn không tha thứ, trẫm phải dùng vũ lực."

Từ Sơ Đồng nhanh chóng quay đầu lại, "Ngài thử lại đây xem." Nói xong thì quay đầu đi.

Tiết Ý Nồng nói: "Đừng tưởng rằng trẫm không dám." Ôm cả người Từ Sơ Đồng lên, "Nói đi, tha thứ cho trẫm không?"

"Không tha thứ, là không tha thứ, nói không tha thứ là không tha thứ, ta phải giữ vững lập trường..." Tiết Ý Nồng cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng lải nhải không ngừng của nàng ấy, Từ Sơ Đồng quàng tay ôm lấy nàng.

Nàng kiểu ôm này, cũng thích cảm giác ôm hôn lơ lửng kiểu này, thể hiện sức mạnh của thể lực. Nàng cũng không quên chọt chọt cơ bụng của Tiết Ý Nồng, chỗ này hình như mềm nhũn đi rất nhiều. Cả một mùa đông, tiểu hoàng đế không có vận động, hơn nữa ngày ngày ăn thức ăn do chính tay nàng nấu, nên có hơi dư mỡ.

Tiết Ý Nồng nhột không chịu nổi, cuối cùng bật cười."Đừng chọt, chọt nữa, áo ấm cũng bị lủng luôn. " Nàng đặt Từ Sơ Đồng xuống.

Từ Sơ Đồng nói với nàng: "Ngươi không có cảm thấy, gần đây Lạc Nhạn nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác lạ, có phải là nàng ấy đã phát hiện ra cái gì?"

"Có không?"

"Không có sao?"

"Không có chứ."

Tiết Ý Nồng hiển nhiên không mấy tin là thật, nhưng mà cũng không có vấn đề gì.

Lại nói về Lạc Nhạn, từ lần trước thấy Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, luôn cảm thấy mỗi lần gặp hai người bọn họ cũng không tự nhiên, thoải mái như trước.

Trực giác của nàng luôn tốt, chỉ mỗi tội đầu óc nàng phản ứng hơi chậm. Cả một khoảng thời gian trôi qua, nàng cũng không có phát hiện cái gì, càng không có sự tinh ranh của Tồn Tích nên không khai thác được gì.

Vì vậy nàng rối rắm, phiền não, cứ mải rối rắm, phiền não ngày qua ngày. Mỗi ngày đều than ngắn thở dài, báo hại Tồn Tích tưởng nàng đang thầm thương trộm nhớ người nào đó, nên cứ bám riết lấy nàng để phát hiện điểm gì đó. Kết quả một binh ca cũng không có, điều này khiến nàng phát điên.

Sau khi chịu đựng Lạc Nhạn than ngắn thở dài không dưới 108 lần, cuối cùng Tồn Tích cũng không chịu được la lên, "Tỷ tỷ, làm phiền ngươi ngồi xuống tán gẫu, đừng cứ ở đó than ngắn thở dài được không? Cứ thở dài như vậy, hoa cũng muốn tàn luôn, chim cũng bay đi không dám trở về. Ngươi định than thở đến khi nào, học Tây Thi sao? Ngày nào cũng mặt nhăn mày nhó."

"Ngươi không hiểu, ta có tâm sự."

"Ta biết, nhưng ngươi không nói ra, ta làm sao giúp ngươi phân ưu giải nạn chứ?"

Vì vậy, Lạc Nhạn do dự, nhỏ giọng nói: "Ngươi có cảm giác Hoàng thượng và Từ phu nhân..."

Tồn Tích nhấp nháy đôi mắt, nói: "Ngươi cũng nhìn thấy sao? Đừng nói là vì chuyện này mà nhăn nhó nha, ta còn tưởng rằng ngươi không biết, nếu không đã sớm chia sẻ với ngươi." Tồn Tích ra vẻ 'Muội muội, tỷ biết hết cái muội biết', khiến cho Lạc Nhạn rất hoài nghi cuối cùng Tồn Tích đã biết cái gì? Nếu thật biết, Tồn Tích còn vui mừng hớn hở như vậy, nàng thì hoàn toàn không hiểu.

"Ta nhìn thấy cái gì?"

"Há há? Ngươi đây dám hỏi ngược lại ta, thử ta hả. Haizz! Nữ nhân trong cung thật sự là phiền phức mà, không phải là ngươi muốn nói, quan hệ của Hoàng thượng và phu nhân nhà ta đã tốt hơn sao."

Lạc Nhạn chợt cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, Tồn Tích thấy vậy, cười nói: "Người ta nói đúng nha, vẻ mặt của ngươi như vậy là sao. Cũng đúng, ngươi căn bản không nghĩ đến sẽ có chuyện tốt như vậy ha. Ta vốn cũng không nghĩ đến Hoàng thượng khai ngộ nhanh như vậy. Bây giờ thì tốt rồi. Chúng ta chờ làm ma ma, đến lúc đó, ngươi tay trái một tiểu công chúa, tay phải một tiểu hoàng tử, ngươi tha hồ bận rộn nha..."

Lạc Nhạn cảm thấy tai mình lùng bùng, cảm giác lời Tồn Tích như trong mơ. Nàng không nói ra được cái cảm giác không được tự nhiên đó, bây giờ thì nàng đã hiểu rõ.

Đúng! Các nàng có vấn đề! Không đơn thuần nha!

Nhưng mà Lạc Nhạn nhìn Tồn Tích nói trắng trợn như vậy, ánh mắt hết sức phức tạp, nàng không xác định được Tồn Tích có biết tình huống thật sự không, nếu là biết, thì tiểu công chúa, tiểu hoàng tử chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống sao?

Sao để nàng gặp phải chuyện này. Đây quả thật là 'Đại nghịch bất đạo', trái với luân thường đạo lý. Sau khi gặp phải hai người bại hoại này, cuộc sống của nàng và Hoàng thượng không còn bình thường như trước nữa. Bây giờ quả nhiên, làm mưa làm gió, tác quai tác quái.

Hoàng thượng thích nữ nhân, trời ạ!

Nữ tử với nữ tử sao yêu nhau được? Cái này căn bản là chuyện liêu trai chí dị, yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết. Quay lại nhìn thấy Tồn Tích vẫn còn đang mơ mộng viễn vông.

Sau khi nàng biết chuyện này, làm sao đối mặt Hoàng thượng đây. Là xin được điều đi, hay tiếp tục ở bên cạnh Hoàng thượng giả vờ như không biết. Mà cho dù biết rồi, thì liên quan như đến nàng.

Trong lòng Lạc Nhạn đánh lô tô, có nên công khai nói với Tiết Ý Nồng không, hay là mặc kệ đây, mình nên trung thành báo chủ, hay là kệ chuyện riêng của Hoàng thượng...

Hồi lâu, nàng lẩm bẩm hỏi: "Tồn Tích, ngươi nói xem hai nữ tử có thể cùng một chỗ không?"

Tồn Tích 'Ừ', tỏ vẻ 'Ngươi đang nói gì', rồi như bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Lạc Nhạn, ngươi không phải là thích ta đi đó. Cho nên ngươi vẫn luôn để ý đến ta đó à, muốn bày tỏ thầm mến tỷ đây lại không dám nói phải không. Cho nên muốn nói lại thôi, ngươi nói đúng không? Ngươi nói đi, ta sẽ không cười nhạo ngươi. Dù sao, tỷ đây cũng thuộc loại tư chất cao sang, nhan sắc cũng không tệ, kinh nghiệm phong phú, nhân phẩm cũng tốt, trong cung cũng không nhiều người như vậy a!"

Tồn Tích còn chưa nói đến mức 'Chúc mừng bạn đã giành được phần thưởng đặc biệt"', thêm hai chấm đỏ trên mặt giả vờ ngây thơ, xấu hổ.

"Ngươi thật đúng là yêu bản thân quá mức. Ta lúc nào nói thích ngươi chứ, thật là không thể hiểu được." Trong lúc tranh cãi, gương mặt bỗng nóng lên.

"Không thích ta hả, xí. Thật đáng tiếc, cho dù ngươi thích ta, ta cũng không có khả năng thích ngươi. Dù sao tỷ đây chỉ thích bộ ấm chén của chúng nam tử, hình mẫu lý tưởng của tỷ đây là phải như Hoàng thượng. Nếu không phải phu nhân nhà ta hạ thủ trước, có câu nói: Đối tượng của chủ tử, nô tỳ không nên giành. Bằng không một tiểu thịt tươi thơm ngon như Hoàng thượng, đã sớm bị ta làm thịt ba chỉ ăn rồi."

Lạc Nhạn: "..." Lạc Nhạn thầm nghĩ: "Ngươi còn nói ngươi thích bộ ấm chén, ngươi đùa với ai đó, Hoàng thượng không có nha, ngươi không biết thì thôi, còn đòi làm thịt ba chỉ, thật là không đứng đắn."

Tồn Tích cũng mặc kệ nàng đang suy nghĩ gì, lập tức tìm kiếm bảo bối của mình, bí kiếp của mình. Gần đây phu nhân nhà nàng đang nghiên cứu nữ nữ tư thế, rất thích hợp với Lạc Nhạn nha, rất thoải mái, đặt vào bàn tay Lạc Nhạn, "Đừng nói tỷ đây không chiếu cố ngươi, có quyển bí tịch này, bảo đảm ngươi sẽ rất nhanh có đối tượng ma kính, nhớ phải nằm dưới để được hầu hạ, đừng tham nằm trên nha." Tồn Tích nháy nháy mắt tinh nghịch với nàng.

Lạc Nhạn nhìn tiêu đề ở mặt bìa của quyển sách, trên đó viết —— cực kỳ nghiêm chỉnh. Nhất định băng hoại đạo đức, cương thường hủy hoại.... Ai nói nàng muốn tìm nữ nhân, nàng không muốn kết hôn, không phải đã nói từ lâu rồi sao, tại sao Tồn Tích có thể bóp méo sự thật như vậy.

Quyển sách này không đứng đắn, hứ, nàng không dám nhận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv