Tiết Ý Nồng nói xong muốn hỏi nguyện vọng của Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng nói: "Không nói, nói ra sẽ không linh."
"Sao có thể, trẫm nói lớn tiếng như vậy, khẳng định lão thiên gia nhất định sẽ nghe thấy. Nàng nói, nàng cầu nguyện gì vậy?" Bị nàng quấn lấy.
Từ Sơ Đồng hơi hé miệng nhỏ giọng trách cứ, "Nói cho ngài biết sẽ không còn linh nghiệm nữa. Nguyện vọng của ta chính là, những mong ước của Hoàng thượng đều có thể thành hiện thực."
Tiết Ý Nồng cảm động vô cùng, đôi mắt lấp lánh như bóng đèn điện hai trăm oát, xuyên qua màn đêm tăm tối cũng có thể khiến cho người ta không thể nào mở to mắt mà nhìn trực diện, "Sơ Đồng, nàng thật tốt, nhưng mà trẫm còn một cái ước nguyện nữa, cầu cho Sơ Đồng sớm ngày tìm được muội muội, cả nhà đoàn tụ. Mọi thứ đều đạt được mới tốt."
Hai người bị cảm xúc ảnh hưởng, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy nhau.
Cách đó không xa, cũng có hai người khác đang hớt hơ hớt hải đến đây để treo tâm nguyện, bọn họ mở to cặp mắt, ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trước đó, Tiết Tiệm Ly mặt dày mày dạn đi đến cung của Dư Thời Hữu chơi. Dư Thời Hữu muốn rủ nàng chơi cờ. Tiết Tiệm Ly cực kỳ thông minh, chỉ một chút liền hiểu rõ cách chơi, càng chơi càng nghiện. Hai người chơi suốt nửa buổi, cảm thấy mệt mỏi mới dừng lại nghỉ ngơi một chút. Bọn họ quyết định ra ngoài đi dạo, Tiết Tiệm Ly từng nghe đám cung nhân nói trong cung có cây cầu nguyện. Nàng cũng muốn thử một phen, viết một vài thứ, muốn đi treo lên cây cầu nguyện. Dư Thời Hữu cười trêu nói: "Ngươi còn muốn viết gì nữa?"
"Cũng không thể nói như vậy, ngươi đã là hoàng hậu, còn có tâm nguyện nào không thể thực hiện, huống chi là ta? Giấc mộng chấp kiếm đi khắp thiên hạ vẫn chưa thực hiện được. Ta cầu lão thiên gia đừng cho đám bát đại cô, thất đại cô đến quấy nhiễu ta nữa, gả ta đi." Tiết Tiệm Ly thúc giục Dư Thời Hữu cùng viết, hai người chuẩn bị xuất môn thì đám người Mai ma ma muốn đi theo, Tiết Tiệm Ly nói: "Yên tâm, có ta bảo vệ Hoàng hậu, sợ cái gì, nếu có chuyện thì tìm ta."
Lôi kéo Dư Thời Hữu đi vào rừng hoa mai. Thấy phía trước có người nói chuyện, giữa cành cây treo một chiếc đèn lồng. Nghe bọn hắn cười nói rôm rả, còn đang suy nghĩ là ai đang giở trò đùa dai, sao cũng không thể ngờ đến là ' oan gia ngõ hẹp ', ở trong này gặp được Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng.
Tiết Tiệm Ly bị phát hiện, thổi tắt đèn lồng của mình cũng thổi luôn cái của Dư Thời Hữu. Hai người bọn họ trốn vào góc tối để xem hai người kia đang làm gì gì. Vừa mới bắt đầu còn là đọc từng cái ước nguyện. Tứ ca của nàng còn không biết liêm sỉ đọc lén của người khác. Tiết Tiệm Ly lúc này đang ép trên người Dư Thời Hữu vươn cổ ra nhìn.
Sau khi thấy bọn họ treo ước nguyện, cầu nguyện xong, chưa nói được mấy câu, thừa dịp không có người liền ôm chặt nhau. Tiết Tiệm Ly nhanh chóng vươn tay che mắt của Dư Thời Hữu, sợ nàng nhìn thấy sẽ thương tâm. Kết quả bị Dư Thời Hữu cực kỳ xem thường. đến khúc hấp dẫn lại bị che mắt, nàng kéo bàn tay che trước mắt mình xuống, nhẹ giọng nói: "Ta không sao."
Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng ôm chặt nhau một lúc rồi buông ra, Từ Sơ Đồng nói: "Ta có chuẩn bị lễ vật, bây giờ tặng cho ngài được không?"
"Cái gì?" Nói xong, buông tay ra. Từ Sơ Đồng lấy một vật nhỏ từ trong ống tay áo ra, Tiết Ý Nồng vừa nhìn thấy, đôi mắt sáng rực lên. Hà bao trong truyền thuyết là tín vật định tình. Tiết Ý Nồng run rẩy cầm lấy nó, có chút không tin hỏi: "Tặng trẫm thật sao?"
"Ừ." Từ Sơ Đồng không ngờ tiếng ừ nhẹ nhàng của mình khiến cho Tiết Ý Nồng kích động, nhào đến ôm chầm, nâng bổng nàng lên khỏi mặt đất, quay rất nhiều vòng. Từ Sơ Đồng chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, thụ sủng nhược kinh, ngây ra như phỗng, chỉ là một cái hà bao thôi mà, sao kích động như vậy.
Tiết Ý Nồng cười nói: "Thật tốt!" Cầm hà bao cọ cọ trên mặt.
Từ Sơ Đồng: "............" Hoàng thượng có cần phải mừng rỡ như điên như thiếu nữ hoài xuân như vậy không. Hoàng thượng, hình tượng của ngài nhìn rất manh manh nha. Tay Từ Sơ Đồng ngứa ngáy, muốn vươn ra nhéo mặt Tiết Ý Nồng, tốt nhất là ép ra vài giọt nước. Từ Sơ Đồng thản nhiên nói: "Chỉ là một cái hà bao thôi mà. Nếu Hoàng thượng thích, sau này ta sẽ làm thêm, nhưng đây không phải là lễ vật ta muốn tặng."
"Hả?" Tiết Ý Nồng mở to đôi mắt, không còn lấp la lấp lánh như ánh sao trời nữa, mà đầy vẻ nghi hoặc, "Vậy lễ vật nàng muốn tặng trẫm là....."
"Một bài thơ trong hà bao."
"Còn hà bao thì sao?"
"Ta thấy Hoàng Thượng không có túi nhỏ để đặt mấy vật nhỏ, nên tùy tiện làm một cái, tặng kèm mà thôi."
Tiết Ý Nồng ngây ra như phỗng! Tại sao có thể như vậy! Lúc nãy, người nào đó vui mừng như điên, bây giờ mặt ngỡ ngàng muốn ứa nước mắt, sao có thể như vậy, làm nàng cao hứng hơn nửa ngày.
Hai người nào đó núp lùm trong bóng tối gần đó, há to miệng như quả trứng. Hoàng thượng vừa rồi hành động ngây thơ, dễ thương, đáng yêu, mừng rỡ như điên, rồi bỗng ngây ra như hóa đá, hàng loạt cái biểu hiện, rất muốn đóng gói mang đi.
Điều quan trọng là: đây là Hoàng thượng trầm ổn mà các nàng nhận biết sao? Cảm giác ngoại trừ bên ngoài nhìn giống Hoàng thượng ra, bên trong tâm hồn là một người khác.
Hai người bọn họ nhìn thấy Tiết Ý Nồng, cực kỳ không hài lòng mở hà bao ra đọc bài thơ trong đó, "Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng, tuế tuế thường tương kiến." Đọc đến chữ cuối cùng, Tiết Ý Nồng thở dài, "Thật sự là làm khó nàng, trẫm sau này nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ không cô phụ nàng. Nhưng nàng cũng biết, hoàng cung không phải chốn khác. Cho dù trẫm cố ý ' nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương phụ' (Nguyện người mãi một lòng. Bạc đầu không ly biệt), nhưng người khác cũng sẽ không buông tha trẫm. Dù trẫm không thể thay đổi được thiên hạ rộng lớn bên ngoài, nhưng trẫm cam đoan, trong tiểu thế giới của hai chúng ta, nàng là duy nhất."
"Có được những lời này của Hoàng thượng, cái gì cũng xứng đáng." Từ Sơ Đồng cười sáng lạn, "Được rồi, lễ vật ta đã tặng xong, của Hoàng thượng đâu?"
"Hả? Trẫm cũng phải tặng lễ vật à!" Căn bản là nàng chưa từng nghĩ đến. Cho nên lời nói đầy ngạc nhiên và tuyệt vọng, xong rồi! Phá nát ấn tượng đầu tiên rồi, nãy mới vừa lời ngon tiếng ngọt, giờ như tự vả vào mặt. Bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Từ Sơ Đồng, Tiết Ý Nồng không khỏi nuốt nước miếng vài lần, miệng lưỡi khô khốc, cảm thấy có lỗi vô cùng, nhịn không được muốn ôm lấy nàng ấy, Tiết Ý Nồng nói: "Trẫm cũng có lễ vật, chỉ sợ nàng không cần."
"Sao có thể, Hoàng thượng tặng gì cũng được."
Tiết Ý Nồng hôn lên đôi môi của nàng, rồi nhanh chóng rời đi, cúi thấp đầu như hài tử mắc lỗi.
Dư Thời Hữu trong bóng tối khẽ kêu một tiếng, lập tức bị Tiết Tiệm Ly bịt miệng lại. Tiếng kêu nhỏ nhoi của nàng hòa vào gió tuyết rít gào, nhanh chóng biến mất mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Hơn nữa, vào lúc này, sự chú ý của Tiết Ý Nồng đều tập trung vào Từ Sơ Đồng, không có rảnh rỗi, đi cảnh giác có thêm ai khác ngoài hai người bọn họ hay không.
Tiết Tiệm Ly nói nhỏ vào tai Dư Thời Hữu, "Nhỏ giọng thôi, nếu như bị nghe thấy, không tốt." Trong lòng nàng cực kỳ không hài lòng với Tiết Ý Nồng. Cho dù là núp lùm rình rập người khác, nhưng tứ ca của nàng lại dám thân mật với nữ nhân khác trước mặt Tiểu Phượng, nàng bất mãn vô cùng.
Bên này nàng nhíu mặt khó chịu, bên kia càng hôn nhiệt tình.
Từ tầm nhìn của nàng, có lẽ Từ Sơ Đồng nhào vào người tứ ca của nàng, vươn đôi tay ôm lấy cổ tứ ca nhà nàng, môi cũng đưa đến gần, thật là chẳng biết xấu hổ. Tiết Tiệm Ly tức giận, còn không quên dùng ống tay áo của mình che lại tầm nhìn của Dư Thời Hữu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng nhìn, nhìn hai người đó rất bẩn mắt của ngươi."
Dư Thời Hữu nhỏ giọng đáp lại, "Ngươi che rồi."
Tiết Tiệm Ly: "......" Tiểu Phượng! Bên kia là phu quân của ngươi và nữ nhân khác, phải làm cho ra lẽ chứ. Tiết Tiệm Ly lắc lắc đầu, Tiểu Phượng rốt cuộc vẫn là rất đơn thuần. Tiết Tiệm Ly giữ chặt tay áo, miễn cho Dư Thời Hữu xốc lên xem. Nàng còn trực tiếp lấy tay che kín đôi mắt mình, nhưng mà vẫn chừa chút khe nhỏ, bởi vì nàng cũng muốn tranh thủ cơ hội này mà học hỏi kinh nghiệm.
Vì thế, hai vị quần chúng nghiêm túc xem đến mặt đỏ tai hồng. Ánh mắt cực kỳ thưởng thức, nhưng nội tâm phê phán không ngừng.
Sa đọa, quá sa đọa.
Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có tiếng gió, còn có tiếng ' tà âm ', tiếng rên rỉ sung sướng truyền quá, khiến cho kẻ khác miên man bất định......
Tiết Ý Nồng bị kích thích đến nỗi toàn thân bốc hỏa, hận không thể ngay lập tức ăn luôn Từ Sơ Đồng, nhưng mà không thể. Khó khăn lắm mới hiểu rõ tâm ý của nhau. Nếu lúc này mà có ý đồ xấu xa gì, khẳng định sẽ bị khinh bỉ, sau đó không bao giờ... để ý đến mình thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, trong đại não của Tiết Ý Nồng đang bận suy nghĩ về trời đất và con người, đấu tranh tư tưởng các thể loại.
Nàng điều chỉnh hô hấp, nhắc nhở chính mình phải thật trong sáng! Thật vất vả mới điều chỉnh được cảm xúc, Từ Sơ Đồng luồng tay vào bên trong y phục của Tiết Ý Nồng, đội nhiên nàng ấy dừng lại, bên tai tiếng tim đập vang như sấm.
"Sơ Đồng......" Giọng nói của nàng khàn khàn vì bốc hỏa, Từ Sơ Đồng mỉm cười ngây thơ. Chợt nghe nàng lúng túng nói: "Trẫm rất trong sáng."
Nụ cười của Từ Sơ Đồng cứng ngắt, bản thân mình không trong sáng sao? Giống như nàng đã muốn mấy trăm năm, ai kêu Tiết Ý Nồng quyến rũ nàng. Mới hôn một chút mà đã nghiện, vui sướng, giận chính mình thiếu kiềm chế, làm bại lộ bản tính, Từ Sơ Đồng từ từ rút tay trở về, vừa rồi thiếu chút nữa sẽ cởi thắt lưng của Tiết Ý Nồng ra, nhưng mà.. nhưng mà...... bên dưới, nàng quên rằng không có nội dung.
Ờ, cũng không có việc gì, sau này nàng trở về nên sẽ đọc thêm nhiều tác phẩm kinh điển.
Chính cái gọi là: thư sơn hữu lộ cần vi kính. Ái hải vô nhai đa nghiên cứu! (bể học vô biên, muốn giỏi yêu cần phải nghiên cứu nhiều hơn)
Từ Sơ Đồng cố gắng làm cho bản thân tự nhiên, nói: "Ta biết Hoàng thượng rất trong sáng, ngài không nói, ta cũng biết mà. Ta cũng không có ý khác. Thật sự không có, ngài đừng nghĩ lung tung." Sau một phen giải thích lung tung, thật khó che giấu hơi thở ngọt ngào, nồng nhiệt lúc nãy. Tiết Ý Nồng khẽ chạm vào tay Từ Sơ Đồng.
"Cũng không còn sớm nữa, đám người Lạc Nhạn sẽ đi tìm chúng ta. Chúng ta trở về đi."
"Ừ." Cuối cùng tay trong tay cầm đeo lồng rời đi.
Hai người núp sau cây hoa mai nhìn thấy các nàng đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm. Tiết Tiệm Ly cũng buông xuống cánh tay đang che tầm nhìn của Dư Thời Hữu, lắc lắc cánh tay. Oán giận nói: "Hai người này có cần quanh co lòng vòng lâu như vậy không. Họ nói chuyện lâu như vậy, chỉ là một cái hà bao thôi, cần gì mà mừng rỡ, kích động như vậy. Rất tầm thường. Ta chưa quen việc tứ ca của ta bị lừa như vậy. Tiểu Phượng ngươi đừng lo lắng, hiện tại Từ Sơ Đồng cũng chưa tính là thắng. Sau này rảnh rỗi, người làm hà bao đưa cho tứ ca, cho hắn biết, không phải chỉ có Từ Sơ Đồng mới biết làm mấy trò mèo này. ngươi cũng biết. Chúng ta phải lấy số lượng đánh bại ả hồ ly tinh kia!"
Dư Thời Hữu: "......"
Tiết Tiệm Ly dường như không có phát hiện Dư Thời Hữu không nói nên lời, muốn trách thì trách các nàng ấy không thổi tắt đèn lồng. Nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy bóng đen, vừa rồi nhờ ánh đèn lồng soi rọi, ở khu vực của Tiết Ý Nồng. Lúc này hai người bọn họ vừa đi, xung quanh tối đen như mật, cộng thêm tiếng gió thổi rít gào, cùng nhánh cây đung đưa nhẹ nhào trong bóng đêm, nghe như tiếng gào khóc thảm thiết. Tiết Tiệm Ly tiếp tục nói: "Đáng tiếc ta nữ công không tốt, lại không có gì để tặng. Tiểu Phượng, nếu không ngươi có rảnh tặng cho ta mấy cái hà bao để đồ vật này nọ, đeo bên người nhìn cũng đẹp mặt, cho người khác cảm thấy ta cũng có người thích, chứ không phải không ai muốn."
"......"
"Đi thôi đi thôi, đừng lo nói chuyện nữa." Nàng lấy đánh lửa ra, đốt sáng hai cái đèn lồng, vừa có ánh sáng, nàng thấy gương mặt đỏ bừng của Dư Thời Hữu, nhìn mê người không thể tả, bệnh trêu hoa ghẹo nguyệt lại tái phát, cười hắc hắc hai tiếng, muốn đưa tay lên sờ sờ, "Ây da, nhìn thấy bản công tử thì thẹn thùng như vậy, có muốn làm tiểu thiếp của bản công tử không, sưởi ấm giường mỗi đêm....."
"Bốp!" Tày Dư Thời Hữu đánh nhẹ lên mu bàn tay của Tiết Tiệm Ly, "Bệnh này đến giờ vẫn chưa sửa được nữa, dám động thủ động cước với ta, cái tốt không học, lại đi học cái xấu. Còn không nhanh chóng treo tâm nguyện, để còn sớm trở về, đỡ phải để Thái hậu các ngài lo lắng."
"Dừng, thật sự là nhàm chán. Tiểu Phượng ngươi cũng học hỏi Từ Sơ Đồng, người ta tuy nói là hồ ly tinh, nhưng biết rất nhiều thứ. Đừng nói hoàng huynh, ngay cả ta nhìn thôi cũng thèm khát, lòng cũng say mê. Nếu ta là nam tử, cũng muốn chăm sóc ả. Điểm này của hoàng huynh không được. hắn từ nhỏ nhút nhát, lại còn hay đắn đo, thiếu quyết đoán."
"......" Dư Thời Hữu hung hăng gõ vào đầu Tiết Tiệm Ly, "Ngươi thật sự xem mình làm nam tử, còn mang tâm nam tử. Thân là nữ tử, lớn đến chừng này, cũng không có một chút phép tắc. Nếu như người khác nghe thấy mấy lời ly kinh bạn đạo này (trái với những gì trong sách vở dạy), sẽ đem ngươi đi ngâm lồng heo. Sau này không được nói mấy lời hồ đồ như vậy nữa, đừng để cho người ta chê cười. Ngươi nha, càng lớn càng không đứng đắn, ta cũng sợ ngươi luôn." Nàng một mình đi đến cây hoa mai, bỏ lại Tiết Tiệm Ly, Tiết Tiệm Ly chỉ cảm thấy chỗ bị Dư Thời Hữu chạm vào như thiêu cháy. Trái tim dường như đập nhanh hơn bình thường, thật lạ, nhất định là do vừa chứng kiến màn "biển diễn" nhiệt tình của tứ ca mới khiến cho tâm hồn nàng xao động.
"Tiểu Phượng từ từ đã, chờ ta với. Nơi này, trời tối đen như mực, ngươi cũng đừng đi, cây ở đây là cao nhất rồi. Người ta nói treo ở cây cao nhất, chắc chắn sẽ như ý." Các nàng đi đến trước cái cây mà Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng đã dùng. Tiết Tiệm Ly vươn tay đem tâm nguyện của hai người đó xuống.
Dư Thời Hữu khó hiểu, "Ngươi định làm cái gì?"
Tiết Tiệm Ly nhe răng cười, không phải là nụ cười sáng lạn rạng rỡ khi xuân về, mà là nụ cười gian trá của kẻ trộm. Thêm nữa, giọng nói của nàng cực kỳ nghiêm túc, "Học hỏi từ hoàng huynh!" Ngang ngược như vậy, khiến cho Dư Thời Hữu cũng lắc đầu.
Thật đúng là có huynh trưởng sao thì sẽ có muội muội vậy. Tiết Ý Nồng chân trước đọc lén tâm nguyện của người khác, thì chân sau bị chính muội muội của mình đọc trộm.
"Nếu để cho Hoàng Thượng biết, chỉ sợ giận sôi máu, tổn thương không thôi. Sao ngươi lại muốn làm như vậy với hắn. Vậy chẳng khác nào là, không còn quả ngon để ăn (trả thù mà không có kết quả tốt)."
Tiết Tiệm Ly vỗ vỗ ngực nói: "Ngươi cứ yên tâm 1800 lần, có Tiết đại hiệp ra tay, tất nhiên sẽ không bị người khác phát hiện. Cho dù tứ ca có 18 con mắt, cũng không thể nào nhìn thấy. Được rồi, tâm nguyện của ngươi đâu? Ta treo giúp cho."
Hai người người đột nhiên chiếm lấy vị trí của Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng.
Sau khi treo xong tâm nguyện, cầu nguyện xong, thì hai người trở lại Khôn Viên Cung. Vừa quay trở lại, Tiết Tiệm Ly lập tức thần thần bí bí đích đối Dư Thời Hữu nói: "Tiểu Phượng ngươi có muốn biết bọn họ đều viết cái gì không?"
"Không muốn."
"Xì, thật nhàm chán. Ta tự mình xem." Sau đó, nàng hứng trí mở ra xem, phát hiện Tiết Ý Nồng viết sao nói vậy, "Xem ra Tứ ca thật sự tin tưởng vào sự nhiệm màu của cây hoa mai, cổ ngữ có câu: muôn sự tại nhân." Nàng đã mất hết hứng thú, tùy ý mở tờ tâm nguyện của Từ Sơ Đồng ra xem, không khỏi vươn thẳng cổ lên, hét lớn: "Tiểu Phượng, ngươi mau xem này, mau mau!"
Dư Thời Hữu còn tưởng nàng phát hiện ra cái gì, đi qua nhìn vào, bên trong dĩ nhiên là trống không. Không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Tiết Tiệm Ly như phát hiện ra đại bí mật, nói: "Ả lừa tứ ca, ả không có viết gì hết. Ngươi nói ta có nên đi nói cho tứ ca biết không? Ả kia là một kẻ lừa đảo." Nàng hét nàng, Dư Thời Hữu ra dấu kêu nàng nhỏ giọng lại.
"Người ở đây nhiều chuyện, ngươi một chút cũng không cẩn thận, biết đâu ở đây có người của nàng ấy thì sao."
Tiết Tiệm Ly ngậm miệng, dáo dác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Cái gì cũng không nói, người ta viết hay không viết, cũng không liên quan đến ngươi. Nếu ngươi tố giác với Hoàng thượng, ngươi nghĩ xem Hoàng thượng sẽ nói sao. Trước tiên, Hoàng thượng sẽ hỏi ngươi, là làm sao ngươi biết được."
Tiết Tiệm Ly không nói gì, "Chẳng lẽ cứ để ả lừa dối tứ ca? Ngay cả ngươi cũng nhìn ra được, lần này tứ ca sa ngã. Hiện tại hắn toàn tâm toàn ý với ả. Đối với ngươi không có công bằng, ngươi mới là người đối xử thật tốt với tứ ca."
" Điều đó có nghĩa gì? Hoàng thượng thích mới là điều quan trọng nhất. Chắc gì Hoàng thượng không biết nàng ấy đang lừa gạt hắn, nhưng vì thích, hắn sẽ trở nên ngớ ngẩn, chìm đắm trong sự ngọt ngào. Ngươi phá vỡ mộng đẹp của Hoàng thượng, hắn có thể không trách ngươi sao? Hơn nữa, đối với ta, không có gì là không công bằng hết. Tiệm Ly, có câu ngươi nói sai rồi, ta cũng không phải là người đối với Hoàng Thượng tốt nhất, ta chỉ là gả cho hắn mà thôi, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Tiết Tiệm Ly chỉ cảm thấy trên đầu có vô số con chim sẻ màu vàng tươi lượn lờ, nàng không thể phân biệt được cái gì là cái gì. Nói chung, chốn hoàng cung không thích hợp với nàng một chút nào, loẳn ngoẳn loằn ngoằn. Nàng vẫn là nên hành tẩu giang hồ, đánh đánh chém chém, trực tiếp vô cùng, cảm giác rất tuyệt vời.
Nàng thoải mái kêu lên một tiếng "này", cả người nàng cúi xuống, chỉ có hai cánh tay chống lên, đầu ngửa ra sau, "Ngươi có muốn biết nguyện vọng của ta không? Ta nói cho, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là dụ dỗ được hai vị mỹ nhân. Ta chỉ hi vọng lão thiên gia thấy ta trưởng thành phong lưu phóng khoáng như vậy, cho ta thêm nhiều phúc lợi....."
Mà Dư Thời Hữu quay lại nhìn nàng với ánh mắt viết rõ ba chữ: không thực tết!" Còn không ngồi dậy, thời gian cũng sắp đến rồi. Chúng cũng nên đi qua đó, đừng để cho mấy vị Thái hậu chờ lâu. "
Tiết Tiệm Ly miễn cưỡng nói: "Không vội không vội, nghỉ thêm một chút. Ta e là tư ca còn đang bận ở đâu đó diễn cảnh tình nồng ý mật, cực kỳ không nỡ bỏ đi đâu." Biết Dư Thời Hữu không có ý gì với ca ca của mình. Nghĩ đến cũng không thấy buồn rầu. Cho nên nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ nữa.
Dư Thời Hữu suy nghĩ một lúc, nói: "Còn không phải sao."
Lại nói Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng trên đường trở về, không nói một lời. Hai người sóng đôi sánh bước, hai tay nắm chặt như dính nhựa cao su, không phân ra được. Tiết Ý Nồng cực kỳ khẩn trương, nên nắm chặt như vậy, nàng cảm thấy tay mình đổ thật nhiều mồ hôi.
Trở lại Cẩm Tú Cung, mọi người trong phòng cực kỳ sôi động. Ở từ xa, đã nghe tiếng hét thật to của họ. Hiển nhiên hưng trí chơi bài tăng vọt. Nhưng không bao lâu, đã phân ra thắng bại, trước mặt Tồn Tích là một đống tiền, mấy nhà còn lại thì thảm bại, mặt xanh như tàu lá chuối. Lạc Nhạn tự nhiên cũng là một trong số đó, thở dài: "Không hổ là cánh tay đắc lực của phu nhân, ngay cả chơi bài cũng gian trá! "
Tồn Tích muốn trả lại bạc cho nàng ấy, miễn để cho nàng ghi thù việc này trong lòng, rồi gây rắc rối. Dù sao nàng cũng chỉ là khách ở tạm, có rất nhiều việc cần tâm phúc Lạc Nhạn của Hoàng thượng để ý, bận tâm, nhưng Lạc Nhạn nhất định không chịu nhận, "Những cái đó của ta không thể mất."
Tóm lại, cái gì cần nói, nàng đã nói hết.
Từ Sơ Đồng cất bước tiến vào, chợt nghe có người tự nói bản thân ' gian '.
Tồn Tích thấy hai người trở về, hô một tiếng, "Hoàng thượng, phu nhân, các ngàii muốn tham gia hiệp hai không? Nô tỳ thắng hoài, cảm thấy thật nhàm chán."
Mọi người: "......" Quả nhiên là được tiện nghi còn khoe mã, rõ ràng chính là ăn non, muốn chạy trốn. Nhưng mà ở trước mặt Hoàng thượng, bọn họ cũng không dám nói gì.
Tiết Ý Nồng nói: "Không được, trẫm phải lập tức đi đến Dưỡng Tức Cung của thái hậu, năm nay đã hứa cùng nhau đón giao thừa, không thể thất hứa." Nàng liếc mắt nhìn Từ Sơ Đồng, có chút áy náy.
Từ Sơ Đồng đẩy đẩy nàng, "Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, tất nhiên không nên thất hứa." Nàng thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Ta chờ ngươi trở về rồi ngủ tiếp." Tiết Ý Nồng vui sướng không thôi, mặt không đổi sắc, nghiêm túc gật đầu, Từ Sơ Đồng bật cười.
Đôi mắt của Tồn Tích không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người. Đi qua rồi cùng với Từ Sơ Đồng tiễn Tiết Ý Nồng ra ngoài, dặn dò người theo hầu hạ. Xong xuôi hai người mới quay về, nhanh chóng chạy đến tiểu trù phòng tán gẫu.
Khi đến Dưỡng Tức Cung, Tiết Ý Nồng bị một đám người vay quanh, đối diện với Tiết Tiệm Ly và Dư Thời Hữu. Tiết Tiệm Ly thông minh vội kêu một tiếng ' hoàng huynh ', Dư Thời Hữu cũng vén áo thi lễ, cùng nhau bước vào trong.
Thấy các nàng đã đến, mọi người ở trong phòng đang nói chuyện, tinh thần cũng phấn chấn lên. Lúc này Tiết Định Sơn dùng thiện xong, cũng đến đây tán gẫu. Các vị phò mã đã sớm xin cáo lui trước, để lại ba vị công chúa, cùng vài tên nha hoàn.
Tiết Định Sơn, đã ngoài sáu mươi, trung khí mười phần, đang phê bình các vị Phò không chút lưu tình. "Các người đó, đã bao nhiêu tuổi đâu, chưa gì đã nói mỏi mệt xin cáo lui. Chẳng lẽ các ngươi còn lớn tuổi hơn ta, nhìn cái bộ dáng uể oải, cúi đầu......." Thấy đám người Tiết Ý Nồng, hắn liền nghênh đón các nàng ngồi xuống, "Ý Nồng con đến thật đúng lúc, vừa lúc nghe ta nói một chút. Ta đang nói đám tỷ phu của con. Con phải lấy họ làm gương, đừng đi vào vết xe đổ của bọn họ, còn trẻ, mà không biết giữ gìn sức khỏe, sao mà tung hoành trong đám nữ nhân. Ngay cả lão nhân gia như ta, mà bọn hắn còn kém cỏi, con nhớ kỹ cho ta."
Tiết Ý Nồng nói: "Dạ."
Bỗng nhiên Tiết Tiệm Ly mở miệng, như nhìn thấy một điều gì mới lạ, "ồ", mọi người nghe thấy quay lại nhìn nàng, nàng cười nói: "Cũng không có gì, ta vừa mới nhìn thấy hà bao của tứ ca thật là đẹp mắt."
Mọi người nghe nàng nói như vậy, đều nhìn về phía bên hông của Tiết Ý Nồng, thì thấy một cái hà bao hình tiểu miêu đang phình mặt. Tứ Đông là tiểu hài tử, vừa nhìn thấy, nhịn không được, vỗ tay khen: "Thật dễ thương!"
Tiết Ý Nồng trong khoảng thời gian ngắn không có phòng bị, có chút xấu hổ.
Tiết Định Sơn trông thấy, nghiêm mặt. "Ý Nồng, loại đồ vật như thế này, con cũng không nên mang theo bên người. Nếu để cho người khác nhìn thấy, thể diện quốc gia để ở đâu. Con bây giờ dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn, không biết nha đầu nào, suy nghĩ nông cạn, cũng không biết nghĩ cho con, đem tặng loại đồ vật này để lấy lòng. Con mau tháo xuống, tránh để người khác nhìn thấy."