Phía sau búp bê viết bát tự sinh thần của Hoàng đế.
15
Thái tử bị phế làm thứ dân, giam cầm trong phế cung.
Khi ta đến thăm hắn ta, hắn ta đang vất vả mang gông nặng.
"Hoàng tỷ, sao giờ ngươi mới đến!"
Hắn ta vừa thấy ta, mắt sáng lên, lảo đảo lao đến cửa sổ.
"Có người hãm hại cô! Cô chỉ muốn g.i.ế.c thứ tiện chủng trong bụng mẫu hậu. . . Ngươi mau nói với phụ hoàng, cô đối với phụ hoàng, không hề có ý phản nghịch!"
Ta nhìn hắn ta, không nói gì. Hắn ta điên điên dại dại, dáng vẻ như người mất trí.
"Hoàng tỷ, Hoàng tỷ, người ở đây đều muốn hại cô. Bọn họ thèm muốn vị trí Đông cung của cô, người có thể giúp ta chỉ có—"
Lời nói đột ngột ngừng lại.
Ta khẽ mỉm cười.
"Làm sao ngươi biết, trong số những người đó không có Hoàng tỷ?"
Thái tử từ từ ngẩng mắt lên, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
"Là ngươi?" Hắn ta trợn mắt: "Hoàng tỷ, ngươi lừa ta?"
Ta không trả lời có hay không, gọi thái y đứng sau lưng đang cung kính cúi đầu.
"Lấy m.á.u đi."
"Ngươi! Ngươi định làm gì!"
Thái tử lùi lại liên tục, nhưng bị gông nặng hạn chế cử động.
Mấy thái y giữ chặt hắn ta, một thái y lấy từ trong túi ra một cây kim dài. Ta dịu dàng giải thích: "Ngươi làm mẫu hậu hoảng sợ suýt sẩy thai, ta tất nhiên phải nấu thuốc bổ cho mẫu hậu rồi. Nghe nói m.á.u người thân ruột thịt là bổ dưỡng nhất."
Ta nhìn vẻ mặt kinh hoàng giận dữ của hắn ta, l.i.ế.m khóe môi.
"Điện hạ phải chịu khổ rồi, hy sinh một chút vì đệ đệ trong bụng mẫu hậu."
Thái tử thấy ta không ăn cứng, lập tức đổi chiến thuật. Đôi mắt đẹp của hắn ta lập tức ngấn lệ, lã chã chực khóc, trông vô cùng đáng thương.
"Hoàng tỷ, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Ta dịu dàng nhìn hắn ta, khẽ cười.
"Bởi vì ngươi giống mẹ ngươi, đều là thứ xấu xa không biết hối cải."
16
Hoàng đế sợ Hoàng hậu hoảng sợ, ảnh hưởng đến Hoàng tử trong bụng, lập tức phong tỏa tin tức Thái tử bị phế. Chỉ thông báo với bên ngoài rằng Thái tử bị giam cầm, đợi xử lý.
Hôm nay, ta lấy m.á.u Thái tử nấu thuốc cho Hoàng hậu.
"Thanh Ngô, có dò la được tin tức của Thái tử không?" Hoàng hậu uống thuốc xong, lo lắng hỏi ta.
Thai tượng của nàng ta đã ổn định, công lao của ta không nhỏ. Vì vậy, nàng ta xem ta như thân tín.
Ta bưng bát không, cung kính cúi đầu: "Mẫu hậu yên tâm, Thái tử điện hạ người hiền tự có trời phù hộ. Bệ hạ và Thái tử phụ tử tình thâm, Thái tử nhất định sẽ không sao đâu."
Hoàng hậu thở dài đáp: "Hy vọng vậy. Thái tử còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Đợi bổn cung sinh hoàng nhi xong, sẽ đến trước mặt Hoàng thượng xin tha cho nó."
Thai kỳ tăng lên, thai nhi trong bụng Hoàng hậu cũng bắt đầu đè vào cột sống. Nàng ta nằm thế nào cũng không thoải mái, trở mình trên mỹ nhân tháp: "Minh Châu vẫn chưa về sao?"
Ta xoa lưng cho nàng ta, dịu dàng nói: "Nhà bà ấy hình như có chuyện rắc rối gì đó, bị vướng chân."
Hoàng hậu giận dữ nói: "Việc gì to hơn việc của bổn cung? Con tiện tỳ này, rốt cuộc còn coi bổn cung ra gì không? Đợi bà ta về, bổn cung phải đánh bà ta mấy roi mới được."
Ta không khỏi nghĩ ngợi, bà ta sẽ không bao giờ trở lại nữa. Hôm đó phong tỏa tin tức, tội khi quân lừa vua, bị bệ hạ trút toàn bộ lên Minh Châu cô cô, bà ta đã bị bệ hạ đánh c.h.ế.t rồi.
Ta dịu dàng an ủi Hoàng hậu.
"Mẫu hậu đừng giận, vì một nô tì mà tổn thương hoàng tử, không đáng."
Hoàng hậu nắm tay ta, rất xúc động.
"Vẫn là nữ nhi chu đáo hơn. Ngươi yên tâm, đợi bổn cung sinh hoàng nhi xong, sẽ chọn cho ngươi một mối lương duyên tốt. Bổn cung thấy nhị công tử của Trần quốc công phủ anh tuấn tài hoa, không bằng gả ngươi cho hắn ta?"
Trong lòng ta cười nhạt.
Nhị công tử của Trần quốc công phủ bị tàn tật, vì thế tâm tính vặn vẹo, lấy việc hành hạ nữ tử làm niềm vui. Thê thiếp của hắn ta, không một ai được c.h.ế.t yên lành.